Kỷ Thời Đình nghe giọng nói có chút trách móc của cô, khẽ cười một tiếng: “Em có biết vì sao anh không để tâm không?”
“Hả?” Cô chớp chớp mắt.
“Bởi vì em không yêu anh ta.”
“Ừm…”
“Anh ta cũng chưa từng chạm vào em.”
Diệp Sanh Ca cứng họng. Cái đêm đó có phải là lần đầu tiên của cô hay không, anh là người rõ nhất.
“Em biết nếu tình huống tương tự xảy ra với em, anh sẽ làm gì không?” Người đàn ông nói, bàn tay bất tri bất giác đã tách hai chân cô ra.
“Ý anh là, nếu như đột nhiên em xuất hiện một người bạn trai cũ, còn dẫn theo con của em?” Diệp Sanh Ca dè dặt hỏi.
Giữa hai hàng lông mày người đàn ông thoáng hiện lên vẻ hung ác, hiển nhiên, dù chỉ là giả thiết, cũng đủ khiến anh vô cùng tức giận.
“Ừm… Anh sẽ làm gì?” Diệp Sanh Ca do dự một chút, “Anh sẽ ly hôn với em sao?”
“Nghĩ hay nhỉ!” Kỷ Thời Đình hung hăng véo một cái lên đùi cô.
“Vậy… Vậy chẳng phải là xong rồi sao.” Diệp Sanh Ca nhịn đau, “Anh xem, nếu anh đã không định ly hôn với em thì nhất định phải cùng em đối mặt…”
“Anh sẽ giết chết bọn họ.” Kỷ Thời Đình thản nhiên thốt ra câu nói này.
Diệp Sanh Ca: “…”
Cô đột nhiên ý thức được, người đàn ông này không phải đang nói lời hung ác mà là đang trần thuật một sự thật.
Ý trên mặt chữ… giết chết.
Cô nhịn không được rùng mình một cái, khuôn mặt có chút trắng bệch. Không khỏi may mắn trên mặt cô có một vết bớt lớn như vậy, nhiều năm qua ngoại trừ Mộ Ngôn Hoài, không có người khác phái nào bày tỏ tình cảm với cô cho nên lịch sử tình trường của cô vô cùng trong sạch.
“Nào… Nào có ai như anh chứ?” Cô lắp bắp nói, “Chẳng lẽ anh muốn em đi giết chết Lăng Vũ Đồng và Tiểu Tranh anh mới vừa lòng?”
Anh véo cằm cô, giọng nói khàn khàn: “Em biết anh có ý gì mà. Nếu đứa bé kia thật sự là con trai anh, nhìn thấy nó, chẳng lẽ em sẽ không nghĩ đến nó đến từ đâu sao?”
Lông mi Diệp Sanh Ca khẽ run.
“Em sẽ không nghĩ đến, anh cũng từng làm chuyện thân mật như vậy với người phụ nữ khác sao?” Anh cười lạnh một tiếng, xé bỏ lớp áo cuối cùng của cô.
“Em…” Giọng cô đột nhiên có chút yếu ớt, “Em chỉ là cảm thấy…”
“Em chỉ là không để tâm.” Anh giữ chặt cằm cô, “Cho nên, dù có nghĩ đến em cũng sẽ không để trong lòng.”
Diệp Sanh Ca cắn môi.
Nếu như bây giờ Kỷ Thời Đình đi ngủ với người phụ nữ khác, cô nhất định sẽ rất đau lòng rất khổ sở.
Nhưng mà, chuyện đã qua rồi, nếu như để tâm, chẳng phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?
Đương nhiên, với tính chiếm hữu gần như biến thái của Kỷ Thời Đình, anh sẽ để tâm, cô hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng mà, anh lại nhất định muốn cô cũng phải để tâm, nếu không chính là không để tâm đến anh.
Cô thật sự là… không thể nào đồng ý được.
Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt rõ ràng không phục của cô, nhịn không được nhắm mắt lại, cơ bắp toàn thân đều căng cứng.
Anh biết cho dù có đôi co với cô cũng chỉ có kết quả như vậy.
Cô vẫn luôn rất cố gắng lấy lòng anh, làm một người vợ biết điều thấu tình đạt lý. Sau sự kiện du thuyền càng là như vậy, cô phát ra từ nội tâm ỷ lại vào anh, thuận theo anh, khiến anh có lúc cảm thấy, có lẽ anh đã có được thứ mình muốn.
Nhưng mà chung quy chỉ là anh tự mình lừa mình dối người.
Diệp Sanh Ca nhìn khuôn mặt tuấn tú trầm mặc của anh, trái tim đột nhiên đau đớn.
Vì sao… anh lại tức giận như vậy khi cô không để tâm? Chỉ bởi vì tính chiếm hữu của anh sao?
Tuy nhiên chưa kịp để cô nghĩ ra đáp án, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông đã hung hăng rơi xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất