Kỷ Thời Đình khẽ cười một tiếng: “Nói như vậy, nếu Tiểu Tranh thật sự là con trai anh, em cũng không hề để tâm đến sự tồn tại của nó?”
Diệp Sanh Ca nghe ra ngữ khí của anh không đúng, do dự một chút: “Dù sao thì đứa bé cũng là vô tội… Hơn nữa, anh và Lăng Vũ Đồng cũng đã là quá khứ rồi. Có con tuy hơi phiền phức, nhưng cũng không phải là không thể giải quyết.”
Người đàn ông mím chặt môi, đột nhiên xoay người, nặng nề đè cô xuống dưới, sau đó nắm lấy cổ tay cô.
Diệp Sanh Ca giật mình kinh ngạc, lắp bắp nói: “Sao… Sao vậy?”
Chẳng lẽ anh đột nhiên muốn?
Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt kinh ngạc của cô, lửa giận trong lòng càng thêm dữ dội.
“Diệp Sanh Ca, em thật sự rất rộng lượng.” Anh lạnh lùng nhếch mép, “Có thể cưới được em, thật sự là phúc phận của anh.”
Diệp Sanh Ca dù ngốc đến mấy cũng biết anh đang mỉa mai mình, cô có chút luống cuống cắn môi: “Em chỉ muốn cho anh biết thái độ của em, em đương nhiên cũng hy vọng đứa bé kia không liên quan gì đến anh…”
Nhìn vẻ luống cuống và khó hiểu trên mặt cô, trong lòng người đàn ông dâng lên một cỗ hận ý.
“Im lặng đi.” Anh đột nhiên nhắm mắt lại, như thể đang trên bờ vực bùng nổ, “Anh không muốn nghe một chữ nào nữa.”
Diệp Sanh Ca cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, phẫn nộ nói: “Rốt cuộc em lại làm sai chỗ nào? Anh… Anh thật là vô lý!”
“Rầm” một tiếng vang lớn, người đàn ông đột nhiên vung tay hất chiếc đèn ngủ trên đầu giường xuống đất.
Diệp Sanh Ca sợ hãi rụt cổ lại, cô nhìn khuôn mặt căng thẳng của người đàn ông, trong lòng bỗng dâng lên một tia chua xót.
“Anh vô lý?” Kỷ Thời Đình khàn giọng cười, như thể tất cả lửa giận đều ngưng tụ trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, anh kéo người phụ nữ trở lại dưới thân, bàn tay nóng bỏng giữ chặt lấy hông cô, “Hình như em chẳng hề tò mò vì sao anh và Lăng Vũ Đồng lại đính hôn, lại vì sao chia tay.”
“Đều… Đều đã qua rồi.” Lông mi Diệp Sanh Ca khẽ run, “Em chỉ là cảm thấy không cần thiết phải hiểu.”
“Em cũng không để tâm anh và cô ta có con.” Giọng điệu của Kỷ Thời Đình có một sự dịu dàng kỳ lạ, “Em thậm chí còn muốn coi đứa bé đó như con ruột của mình mà nuôi nấng.”
Diệp Sanh Ca há miệng, đột nhiên như bừng tỉnh, ý thức được điều gì đó.
“Anh… Có phải anh đang tức giận vì em không ghen?” Diệp Sanh Ca dè dặt hỏi.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm.
Diệp Sanh Ca bỗng nhiên hiểu ra.
Người đàn ông này luôn muốn cô yêu anh ta, có lẽ chính vì phản ứng của cô đối với chuyện này quá mức bình tĩnh, cho nên anh cảm thấy cô căn bản không để anh vào trong lòng.
Nhất định là như vậy!
Cô không sợ anh giận, chỉ cần cô biết anh giận vì điều gì, vậy thì dễ xử lý rồi.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: “Thời Đình, không phải em không để tâm, em chỉ là cảm thấy để tâm cũng vô dụng. Anh và Lăng Vũ Đồng dù sao cũng đã là quá khứ rồi, cho dù em có để tâm thì hai người cũng đã từng bên nhau, cũng đã từng đính hôn, những sự thật này không thể nào xóa bỏ. Đối với em mà nói, hiện tại điều quan trọng nhất chính là anh, em không thể để người khác cướp anh đi. Lăng Vũ Đồng chẳng phải là muốn lợi dụng Tiểu Tranh để làm cho chúng ta không yên sao? Cho nên em mới cảm thấy giành lấy quyền nuôi dưỡng Tiểu Tranh cũng là một ý hay.”
Đứa trẻ ở bên cạnh bọn họ, bọn họ sẽ nắm giữ quyền chủ động.
“Hơn nữa, em và Mộ Ngạn Hoài cũng đã từng đính hôn, anh cũng đâu có để tâm.” Diệp Sanh Ca nhịn không được nói.
Sự chiếm hữu của người đàn ông này đối với cô là bắt đầu sau khi kết hôn.
Đối với lịch sử tình trường trước hôn nhân của cô, anh cũng không phải là không tiếp nhận.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất