Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Chuyện như vậy còn cần phải quyết định sao?” Giọng anh trầm thấp vang lên, “Em vốn dĩ là vợ của anh.”
Lòng Diệp Sanh Ca bỗng chốc dâng trào cảm xúc khó tả.
Cô cố gắng kìm nén nụ cười nơi khóe môi, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hình như em rất vui?” Kỷ Thời Đình có chút bất ngờ, giọng nói cũng mang theo vài phần ý vị sâu xa, “Anh còn tưởng em sợ người khác biết quan hệ của chúng ta.”
Bởi vậy, ở trước mặt đồng nghiệp của cô, anh chỉ là “kim chủ đại nhân” mà thôi.
“Em chỉ là không muốn chuyện bé xé ra to, tránh rước lấy lời ong tiếng ve.” Diệp Sanh Ca khẽ ho một tiếng, “Nhưng điều đó không có nghĩa là em không muốn tuyên bố chủ quyền. Anh là chồng của em, trong lòng bọn họ chắc chắn sẽ ghen tị với em muốn chết.”
Kỷ Thời Đình nhướng mày.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Diệp Sanh Ca vội vàng đứng dậy: “Để em ra mở cửa!”
Ngoài cửa quả nhiên là Tôn Diệp, anh ta cung kính đưa lễ phục và giày cao gót: “Thiếu phu nhân, đây là anh Kỷ bảo tôi…”
Diệp Sanh Ca nhanh chóng nhận lấy từ tay anh ta: “Làm phiền anh rồi, anh có thể về được rồi.” Nói xong liền đóng sầm cửa lại, suýt chút nữa đụng vào mũi Tôn Diệp.
Diệp Sanh Ca ôm lễ phục và giày cao gót chạy vội vào phòng thay đồ.
Kỷ Thời Đình nhìn theo bóng lưng của cô, có chút kinh ngạc nhướng mày.
Là đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết, hay là… người phụ nữ này đã càng ngày càng để ý đến anh rồi?

Diệp Sanh Ca cảm thấy một sự hưng phấn khó tả.
Ban đầu, cô thật sự không muốn để người khác biết cô và Kỷ Thời Đình đã kết hôn bởi vì cô cảm thấy cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ không kéo dài.
Nhưng hiện tại, cô lại muốn cho những con hồ ly tinh âm thầm dòm ngó Kỷ Thời Đình kia biết Kỷ Thời Đình là người đàn ông của cô, tất cả hãy tự giác mà tránh xa ra.
… Được rồi, cô vẫn còn để ý đến bức ảnh nhận được ngày hôm đó.
Biết đâu người phụ nữ gửi ảnh cho cô cũng sẽ tham gia buổi tiệc rượu tối nay, cô nhất định phải ôm chặt lấy Kỷ Thời Đình, để cho bọn họ nhìn cho rõ ràng.
Đính hôn thì đã sao, chẳng phải là đã chia tay rồi sao, hừ.
Lễ phục màu đỏ, khí chất ngút trời, Diệp Sanh Ca rất hài lòng, còn cố ý kết hợp với son môi màu đỏ rực, thề phải toát ra khí thế bức người.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Diệp Sanh Ca đã bước ra khỏi phòng thay đồ, cô bước trên đôi giày cao gót mười phân, chiếc cằm nhỏ nhắn hơi nâng lên: “Như thế nào?”
Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô, cùng với thân hình thướt tha được váy áo tôn lên, ánh mắt tối sầm lại.
“Rất đẹp.” Anh nhếch môi trêu chọc, “Đi thôi, nữ vương đại nhân.”
Khí thế ngút trời của Diệp Sanh Ca bỗng chốc bị chọc thủng, cô đỏ mặt: “Có phải hơi khoa trương rồi không? Nhỡ đâu em làm anh mất mặt thì sao?”
Kỷ Thời Đình bật cười nắm lấy tay cô: “Yên tâm, em là vợ của anh, dù em ăn mặc thế nào thì bọn họ cũng chỉ khen em thôi.”

Trên đường đi, Diệp Sanh Ca được biết buổi tiệc rượu tối nay là để chào đón vị quan chức mới nhậm chức, giới thượng lưu Dương Thành đều sẽ có mặt, bao gồm cả Tiêu Duệ Lãng.
“Vì vậy, tốt nhất em nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không được chạy lung tung.” Anh trầm giọng dặn dò.
Diệp Sanh Ca nghiêm túc gật đầu.
Làm sao cô có thể chạy lung tung được chứ? Cô nhất định phải ở bên cạnh người đàn ông này mọi lúc mọi nơi để cho những người phụ nữ dòm ngó anh ta biết rõ ràng, người đàn ông này là của cô.
Mặc dù cô không chắc chắn cô và Kỷ Thời Đình có thể đi đến đâu, nhưng chỉ cần người đàn ông này còn muốn sống tốt với cô, cô tuyệt đối sẽ không cho phép người khác phá hoại.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Kỷ Thời Đình bật cười nhéo nhéo gò má cô: “Thư giãn một chút, buổi tiệc rượu tối nay là do nhà họ Ngu tổ chức, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nếu không, anh cũng sẽ không dẫn cô theo.

Ads
';
Advertisement