Diệp Sanh Ca đột ngột chậm bước lại, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Người đàn ông ngồi trên ghế, đôi chân dài khoanh chéo, trong tay dường như đang cầm kịch bản của cô. Không biết anh đã đọc được điều gì thú vị, đôi lông mày bỗng khẽ nhướn lên, kèm theo một nụ cười nhẹ, làm cho gương mặt vốn đã sắc sảo của anh càng thêm phần tuấn mỹ.
Cô ngơ ngác nhìn anh, một tay vô thức đặt lên vị trí trái tim.
… Thật quá đáng, người đàn ông này không một lời báo trước đã xuất hiện, đã thế còn khiến cô rung động.
Dù cô luôn nhắc nhở bản thân không được quá tham lam, chỉ cần thế này đã đủ tốt rồi, nhưng trước mặt anh, làm sao cô có thể không tham lam được chứ.
Khi cô còn đang thất thần, Kỷ Thời Đình đã đặt kịch bản trong tay xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy rơi thẳng vào người cô.
“Còn không qua đây.” Anh khẽ cười trong ánh mắt, nhưng giọng nói lại vô cùng kiêu ngạo, “Ngẩn ngơ gì thế?”
Diệp Sanh Ca gần như không tự chủ được mà bước đến, ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Kỷ Thời Đình ôm lấy cơ thể mềm mại, thơm tho của cô, hơi động lòng, giọng khàn khàn nói: “Ai bảo em vô tâm như vậy, vừa vào đoàn phim là như biến mất khỏi thế gian.”
Trừ khi bị anh ép buộc hoặc có việc nhờ vả thì người phụ nữ này bao giờ mới chủ động gọi điện cho anh chứ.
Diệp Sanh Ca hơi chột dạ: “Khi đóng phim em thật sự không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác…”
Vậy nên cô thích đóng phim, vì có thể hoàn toàn đắm mình vào một cuộc đời khác. Lúc đó cô không còn sức để nghĩ về những điều trong cuộc sống thực tại nữa.
Ánh mắt của Kỷ Thời Đình dừng lại trên kịch bản của cô. Vừa rồi anh chỉ lật sơ qua nhưng phát hiện bên trong đầy những chú thích và suy nghĩ mà cô viết.
Dù có phải là cái cớ hay không, sự tập trung này vẫn đáng được khen ngợi, Kỷ Thời Đình miễn cưỡng chấp nhận lý do này.
“Vậy bây giờ thì sao, em có tâm trí nghĩ đến chuyện khác không?” Anh hỏi nhỏ, đôi mắt đen sâu thẳm.
Diệp Sanh Ca do dự một chút, rồi đưa tay ôm lấy cổ anh, liếm nhẹ đôi môi: “Em vừa mới tắm xong…”
Giọng nói thấp thoáng ý tứ đầy mờ ám.
Dù tối nay cô định xem hai bộ phim nhưng Kỷ Thời Đình đã đặc biệt đến gặp cô, cô không thể khiến anh thất vọng.
Yết hầu của người đàn ông khẽ nhấp nhô, anh nâng cằm cô lên và hôn sâu, trong khoảnh khắc quấn quýt, chiếc áo choàng tắm trên người Diệp Sanh Ca đã bị anh kéo xuống gần hết.
Khi Kỷ Thời Đình buông cô ra, trước mắt anh là bờ vai trắng ngần cùng xương quai xanh của cô, ánh mắt anh càng thêm u ám, bàn tay nóng rực áp lên eo cô, chỉ cần khẽ kéo chiếc dây lưng, anh có thể lột sạch cô hoàn toàn.
Nhưng anh vẫn kìm nén, giọng khàn khàn nói: “Tối nay đi cùng anh dự tiệc rượu chào đón, lễ phục sẽ được mang đến ngay.”
Diệp Sanh Ca còn chưa kịp hoàn hồn, nghe vậy ngơ ngác một lúc.
Phải một lúc sau, cô mới nhận ra ý nghĩa của câu nói đó, đôi mắt không khỏi mở to: “Anh thật sự muốn đưa em đi?”
“Không thì anh đưa ai đi?” Anh cười nhẹ, vẻ mặt như trêu chọc.
Trái tim Diệp Sanh Ca đập thình thịch, cô vô thức liếm môi: “Vậy… anh sẽ giới thiệu em với mọi người là gì?”
“Giới thiệu thế nào thì giới thiệu như vậy.” Đôi mắt đen của anh hơi nheo lại, “Sao, không vui à?”
“Em tất nhiên là vui rồi.” Diệp Sanh Ca không hề do dự đáp lại, sau đó lại có chút căng thẳng liếm môi, “Anh… thật sự quyết định rồi?”
Quyết định công khai mối quan hệ của họ với người ngoài, quyết định để cô đường đường chính chính đứng bên cạnh anh?
Kỷ Thời Đình nhìn đôi mắt vừa hân hoan vừa bất an của cô, trong lòng bỗng nhiên xao động.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất