May mà Kỷ Thời Đình tối qua đã được “cho ăn” no nê cho nên mặc dù đặt cô lên giường, nhưng anh không có hành động gì thêm.
Người đàn ông nâng niu khuôn mặt cô, lại cắn nhẹ lên môi cô một cái rồi mới khàn giọng nói: “Để anh nhìn thấy cảnh tượng tương tự nữa, anh sẽ đánh gãy chân em!”
Diệp Sanh Ca biết mình vừa thoát chết, thở phào nhẹ nhõm: “Em biết rồi… Sau này em sẽ chú ý chừng mực.”
Tính cách của người đàn ông này đã định sẵn, cô lại chẳng thể làm gì được anh, chỉ có thể không ngừng nhượng bộ.
Diệp Sanh Ca thầm rơi lệ thương cảm cho bản thân.
Kỷ Thời Đình lúc này mới hơi nở nụ cười, vỗ nhẹ lên mặt cô, khàn giọng nói: “Ngoan.”
…
Sau bữa tối, Kỷ Thời Đình đến thư phòng xử lý xong công việc, anh mở tập tài liệu Tôn Diệp điều tra được ra, đôi mắt đen thoáng vẻ trầm tư.
Mấy năm nay tuy anh không hề quan tâm đến tình hình của Lăng Vũ Đồng, nhưng anh không ngờ khi muốn điều tra thì lại không tra ra được gì.
Nghĩ một lát, anh gọi điện thoại cho Ngu Thư Hàng.
“Sau khi rời khỏi thành phố Dương, Lăng Vũ Đồng đã đi đâu, cậu có biết không?” Anh đi thẳng vào vấn đề.
Ngu Thư Hàng có chút kinh ngạc: “Mấy năm nay tôi cũng không liên lạc với cô ấy. Sao cậu lại đột nhiên hỏi đến cô ấy?”
“Tôi luôn cảm thấy cô ta đã quay lại rồi.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói, “Nhưng cô ta lại không muốn lộ diện với thân phận thật, không biết đang muốn làm gì.”
Ngu Thư Hàng dường như im lặng một lúc lâu mới nói: “Đây là nơi cô ấy lớn lên, cô ấy trở về thì có gì đáng sợ chứ? Cậu đây là… vẫn còn nhớ đến cô ấy sao?”
“Tôi lo lắng cô ta sẽ gây phiền phức cho Sanh Ca.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt nói.
Ngu Thư Hàng cười nói: “Dù sao hai người cũng từng ở bên nhau, cho dù cậu không thích cô ấy, cũng nên hiểu rõ tính cách của cô ấy. Cô ấy không thể làm ra chuyện gì quá khích đâu.”
Kỷ Thời Đình nhếch mép cười đầy ẩn ý: “Nếu cậu và cô ấy cũng không liên lạc, vậy thì thôi.”
“Ừm.” Ngu Thư Hàng dường như không hứng thú với chủ đề này, liền chuyển chủ đề, “Đúng rồi, tân chấp chính quan còn mấy ngày nữa là đến, tôi nghe ba tôi nói bọn họ đang bàn bạc tổ chức tiệc chào mừng, không có gì bất ngờ thì nhà tôi sẽ là người đứng ra tổ chức.”
“Chú Ngu theo chủ nghĩa trung dung, không đắc tội với ai, quả thật là người thích hợp để đứng ra tổ chức.” Kỷ Thời Đình nhếch mép cười, nụ cười mỉa mai, “Tuy nhiên, ông ấy sẽ không chủ động đề xuất ý này… Là Tiêu Duệ Lãng chứ gì?”
“Đúng vậy.” Ngu Thư Hàng hừ lạnh một tiếng, “Không ngờ bây giờ anh ta hành sự lại kín tiếng như vậy.”
“Trừ khi anh ta muốn trở thành bia đỡ đạn.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt nói.
“Ba tôi bảo tôi nhất định phải mời cậu đến.” Ngu Thư Hàng cười nói, “Cậu sẽ đến chứ? Nếu không tôi không biết ăn nói với ba tôi thế nào.”
Kỷ Thời Đình không trả lời chắc chắn.
Cúp điện thoại, bàn tay trái đặt trên bàn của anh khẽ gõ nhẹ mặt bàn.
Gần đây có vẻ như có quá nhiều sự trùng hợp.
…
Ở một nơi khác, Diệp Sanh Ca cũng vừa xử lý xong email trong hòm thư.
Sau đó Thượng Thiên Ý gửi tin nhắn cho cô: Email đã nhận được, sếp vất vả rồi!
Diệp Sanh Ca vừa buồn cười vừa bất lực, tên này sẽ không bị dọa đến vỡ mật đấy chứ? Cần gì phải nhát gan như vậy?
Nhưng nghĩ lại bản thân cũng chẳng khá hơn là bao, không khỏi đồng cảm.
Cô đang định tắt máy tính, kết quả trong hòm thư đột nhiên xuất hiện một email mới.
Diệp Sanh Ca không chút suy nghĩ liền click mở, sau đó mới phát hiện đây không phải là email công việc.
Nội dung được tải xong, một bức ảnh chất lượng cao lọt vào mắt cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất