Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca đầy khí thế bước vào văn phòng của Tinh Tập.
Văn phòng Tinh Tập có quy mô không quá lớn, các nghệ sĩ và đoàn đội chủ yếu đều lăn lộn ở bên ngoài, thường xuyên làm việc ở công ty chỉ lác đác được vài người.
Các nhân viên nhìn thấy cô, ai nấy đều tươi cười chào hỏi: “Chị Sanh Ca.”
Diệp Sanh Ca cũng mỉm cười gật đầu đáp lại từng người.
Cô đã quen với việc được mọi người gọi mình là “chị Sanh Ca”, đến nỗi quên mất rằng cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi, trong công ty hay kể cả các nghệ sĩ, hầu hết đều lớn tuổi hơn cô.
“Chị Sanh Ca, Mộ tổng đang đợi chị ở phòng họp.” Trợ lý Lâm Nhiễm đi tới, nhỏ giọng nói: “Dường như tâm trạng của anh ấy không tốt lắm.”
Diệp Sanh Ca khẽ cong môi: “Có chuyện gì vậy?”
“Sáng nay cô Mộ cùng tổng giám đốc đến công ty, tôi nghe cô Mộ nũng nịu nói với anh ấy rằng, tối qua chị đã cùng một người đàn ông lạ mặt… đi khách sạn, còn nói sắp lấy được ảnh rồi.” Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói: “Nhưng sau đó không biết tại sao, cô Mộ đột nhiên nổi giận, thậm chí còn đập cả điện thoại.”
Đám phóng viên đó đều đã bị đưa vào đồn, Mộ Hiểu Nhã không liên lạc được với ai, lại không đưa ra được bằng chứng nào, làm sao không tức giận cho được.
Ánh mắt Diệp Sanh Ca ánh lên vẻ khen ngợi: “Làm tốt lắm.”
Nói xong, cô đẩy cửa phòng họp đi vào, liếc mắt đã thấy Mộ Hiểu Nhã đang dựa vào vai Mộ Ngạn Hoài, có vẻ đang khóc thút thít, tư thế của hai người vô cùng thân mật.
Mộ Ngạn Hoài nhìn thấy bóng dáng của Diệp Sanh Ca, anh ta đẩy người phụ nữ trong lòng ra, đứng dậy, vẻ mặt u ám nhìn cô.
“Tối qua rốt cuộc em đã đi đâu.” Mộ Ngạn Hoài nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn ra được điều gì đó: “Tại sao lại có lời đồn đại như vậy?”
“Lời đồn đại? Anh nghe Mộ Hiểu Nhã nói đúng không?” Diệp Sanh Ca cười khẩy: “Giờ em hiểu rồi, chỉ cần em vẫn là hôn thê của anh ngày nào thì Hiểu Nhã sẽ hận em ngày đó. Thật sự khiến em bắt đầu nghi ngờ về tính xác thực của đoạn video kia rồi đó.”
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Ngạn Hoài liền thay đổi: “Sanh Ca, em đang nói linh tinh gì vậy?”
“Lời đồn? Rõ ràng sáng nay có cả một đám phóng viên đến chặn đường cô, nếu không có manh mối chính xác thì phóng viên nào lại dám liều lĩnh như vậy?” Mộ Hiểu Nhã cũng đứng dậy, trừng mắt nhìn cô đầy căm hận: “Chắc chắn cô đã làm ra chuyện có lỗi với anh trai.”
“Phóng viên nào cơ? Sao tôi không biết gì cả?” Diệp Sanh Ca chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Hiểu Nhã, những tin tức này cô nghe được từ đâu vậy? Tôi đâu phải nghệ sĩ, ai lại quan tâm đến tôi như vậy chứ? Cần thiết đến vậy sao?”
Mộ Hiểu Nhã bỗng chốc bị nghẹn họng, khi cô ta định đẩy Diệp Sanh Ca ra làm vật tế thân, cô ta đã chuẩn bị tinh thần trở mặt với cô rồi, nhưng không ngờ Diệp Sanh Ca lại giả bộ không biết gì.
Rõ ràng đám phóng viên đã tìm đến tận nơi, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên mất tích hết, cô ta không liên lạc được với kẻ nào cả.
“Được rồi, nếu là hiểu lầm thì thôi đi.” Mộ Ngạn Hoài đứng ra hòa giải: “Sanh Ca, Hiểu Nhã có chút bướng bỉnh, là lỗi của con bé. Nhưng dù sao đi nữa, anh không muốn nghe những lời đồn thổi hài hước như vậy lần thứ hai.”
“Hài hước ư?” Diệp Sanh Ca cười nhạt, nụ cười ấy mang theo một chút chua xót thật lòng: “Sao em lại cảm thấy Hiểu Nhã luôn coi em như tình địch nhỉ? Điều đó có nghĩa là trong lòng cô ta, hẳn đã xem anh như một người đàn ông rồi.”
Cô cảm thấy mình thật nực cười, phải đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hai người này ngoại tình, cô mới nhận ra điều đó.
Mộ Hiểu Nhã đứng bên cạnh, âm thầm cười khinh bỉ đầy đắc ý.
Ngạn Hoài vốn dĩ là người đàn ông của cô ta mà.
“Sanh Ca!” Mộ Ngạn Hoài khó chịu quát lên: “Trước đây em không hề nhỏ nhen như vậy.”
Lại là lời lẽ cũ mèm này.
Diệp Sanh Ca cố gắng kìm nén những cảm xúc đang sôi sục trong lòng.
Rồi sẽ có ngày, cô sẽ bắt người đàn ông này đích thân thừa nhận mối quan hệ giữa anh ta và Mộ Hiểu Nhã.
“Tối qua em đã đến gặp Từ Hướng Kiệt, có một tin vui đây.” Diệp Sanh Ca chuyển chủ đề.
Ánh mắt Mộ Ngạn Hoài sáng lên: “Ông ấy đồng ý giao vai nữ chính cho Hiểu Nhã rồi à?”

Ads
';
Advertisement