Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Sau khi ngồi lên xe, Diệp Sanh Ca lén lút liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, cổ áo sơ mi hơi mở ra, đường nét bên má hoàn hảo không tì vết, quyến rũ mê người.
Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, cô không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, nếu như cô có cơ hội làm người quản lý của anh thì phải lên kế hoạch cho anh như thế nào…
“Kiểm soát đôi mắt của cô đi.” Kỷ Thời Đình nhận lấy tài liệu mà Tôn Diệp đưa đến, đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.
Diệp Sanh Ca không phục, lầm bầm một câu: “Nhìn một chút cũng không cho.”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống.
Anh luôn cảm thấy mỗi khi người phụ nữ này nhìn anh đều coi anh như một liều thuốc giải độc.
“Anh Kỷ, à thì… điều kiện anh nói trước kia, vẫn còn tính chứ?”
“Điều kiện gì?” Kỷ Thời Đình nhướng mày.
“Chính là, không cho phép tôi bám dính lấy anh nữa.”
“Đương nhiên.” Kỷ Thời Đình liếc mắt nhìn cô: “Tốt nhất cô nên nhớ cho kỹ.”
“Vậy… nếu tôi và anh hợp tác thì sao? Đừng quên, tôi cũng là chủ của một công ty đấy!” Diệp Sanh Ca nói với lý do chính đáng.
“Muốn hợp tác à?” Kỷ Thời Đình trầm ngâm một lúc, cười nhạt: “Được, tôi sẽ bảo phó tổng phụ trách truyền thông của công ty con nói chuyện với cô.”
Diệp Sanh Ca: “…”
Nghĩa là, cô chưa đủ trình để trực tiếp nói chuyện hợp tác với anh.
Diệp Sanh Ca phồng má, trong lúc đang tìm cách bắt chuyện với anh thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Nhìn vào số điện thoại, là Mộ Ngạn Hoài gọi đến.
Cô suy nghĩ một lát, rồi bắt máy “Alo” một tiếng. Giọng nói đầy tức giận của Mộ Ngạn Hoài lập tức vang lên: “Sanh Ca, có người nói thấy em vào khách sạn với một người đàn ông lạ, có phải thật không?”
“Anh nghe ai nói vậy?” Diệp Sanh Ca lạnh lùng cong môi, vẻ mặt như không hề bất ngờ trước sự chất vấn của anh ta.
“Em không cần biết là ai nói, em chỉ cần trả lời anh là đúng hay không!”
Đúng vậy, mà không chỉ một lần thôi đâu.
Diệp Sanh Ca thầm mắng trong lòng, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Quả thật tối qua em ở khách sạn, nhưng chỉ có một mình em thôi, làm sao có thể có người đàn ông lạ được?”
“Anh có ảnh.” Mộ Ngạn Hoài cười khẩy một tiếng.
“Anh không có.” Diệp Sanh Ca vô cùng bình tĩnh: “Bởi vì vốn không hề có người đàn ông nào cả.”
Nghe đến đây, Kỷ Thời Đình nhàn nhạt liếc cô một cái.
Vậy là, sự tồn tại của anh cứ thế bị người phụ nữ này phủ nhận sao?
Mộ Ngạn Hoài có lẽ đã bị thuyết phục bởi giọng điệu bình tĩnh của cô: “Được rồi, em mau trở về công ty đi.”
“Em về ngay đây.” Diệp Sanh Ca nói rồi cúp máy.
Nhớ lại lúc nãy bị đám phóng viên ép vào tình cảnh đó, cơn giận trong lòng cô chợt bùng lên.
Ban đầu cô định từ từ chơi với Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã, tốt nhất là từng bước nuốt chửng cổ phần của Mộ Ngạn Hoài, đuổi anh ta ra khỏi công ty, nhưng sau sự việc vừa rồi, cô đột nhiên đổi ý.
Sắp tới cô phải đi quay phim, không thể để hai người này phá hỏng cơ hội quý giá của mình. Dù sao thì tương lai còn dài, sớm muộn gì cô cũng sẽ tính sổ với họ.
Nghĩ đến đây, một kế hoạch dần dần hình thành trong lòng cô.
“Loại người như vậy, cô nên bỏ sớm đi thì hơn.” Kỷ Thời Đình bỗng hờ hững lên tiếng.
Nghe vậy, mắt Diệp Sanh Ca sáng lên: “Vậy anh có bằng lòng đón nhận tôi không?”
“Dừng xe.” Kỷ Thời Đình chợt ra lệnh.
Tài xế nhanh chóng đạp phanh.
Diệp Sanh Ca còn chưa hiểu chuyện gì, bỗng thấy ánh mắt đen láy và sâu thẳm của người đàn ông đổ dồn lên người cô, sau đó, khóe môi anh khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh lùng: “Cô Diệp, xin cô hãy gạt bỏ những mơ mộng hão huyền của mình đi, còn nữa, cô nên xuống xe rồi.”
Diệp Sanh Ca tức giận.
Cô đẩy cửa xe ra, rồi đột ngột ném lại một câu đầy hận thù: “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Nói xong, cô xuống xe đóng cửa, động tác đầy dứt khoát.
Kỷ Thời Đình liếc nhìn bóng lưng của cô, trong lòng khẽ cười nhạt.
Chỉ vì vết bớt đó thôi sao.

Ads
';
Advertisement