Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Cứ bình tĩnh mà đối mặt?
Làm sao cô có thể bình tĩnh cho được!
Nhưng nếu bây giờ cô rời đi, chắc chắn sẽ rất thu hút sự chú ý, nói không chừng ngược lại sẽ khiến Tiêu Duệ Lãng chú ý.
Ở lại đây một cách kín đáo, biết đâu Tiêu Duệ Lãng căn bản sẽ không phát hiện ra cô, dù sao hôm nay khách khứa đến rất đông.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca đè nén sự bất an trong lòng, bất đắc dĩ gật đầu.
Tần Hựu Huy áy náy cười cười: “Chỉ là mục tiêu hôm nay của chúng ta e rằng không thể thực hiện được rồi, khách khứa đến đây hôm nay đều là những người nổi tiếng, không có mấy người trong giới.”
“Cứ coi như là mở mang tầm mắt, tôi còn chưa từng tham gia hôn lễ nào có quy mô lớn như vậy.” Diệp Sanh Ca xua tay.
Dù sao Tần Hựu Huy cũng là xuất phát từ ý tốt cho nên đối với loại tình huống dở khóc dở cười này, cô cũng chỉ có thể thản nhiên tỏ vẻ không sao.
Mặc dù trong lòng cô đang rất buồn bực.
Khách khứa trong phòng tiệc càng ngày càng đông, Tần Hựu Huy là minh tinh hạng A, không ít tiểu thư phu nhân chú ý đến anh. Anh không thích gây chú ý liền đề nghị tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, Diệp Sanh Ca cầu còn không được, lập tức không chút do dự đồng ý.
Hai người ngồi ở góc phòng, mỗi người cầm một ly rượu vang đỏ, nói chuyện vu vơ. Ở đoàn phim họ không có nhiều thời gian nói chuyện riêng, nhưng cả hai đều là diễn viên cho nên có rất nhiều chủ đề chung, nói về những bộ phim và vở kịch yêu thích, nhận xét diễn xuất của những người trong giới, thảo luận về cách nhập tâm và thoát vai, kết quả càng nói chuyện càng ăn ý.
Cuối cùng Tần Hựu Huy còn có chút tiếc nuối nói: “Tiếc thật.”
“Tiếc gì?” Diệp Sanh Ca thuận miệng hỏi.
“Tiếc là bây giờ cô đã có kim chủ.” Tần Hựu Huy cười cụng ly với cô.
Diệp Sanh Ca nhất thời có chút lúng túng, cô cười gượng một tiếng: “Anh Tần, anh đừng trêu chọc tôi nữa…”
“Nói đùa thôi. Hành trình tối nay đã được anh ta đồng ý rồi chứ?” Tần Hựu Huy hỏi, “Anh ta có vẻ… rất coi trọng cô.”
Diệp Sanh Ca thầm cười nhạo trong lòng, coi trọng cái gì, rõ ràng là chiếm hữu dục rất mạnh.
“Tôi đã báo cáo với anh ấy rồi, anh yên tâm.” Diệp Sanh Ca nói xong lại cụng ly với anh, sau đó cô nghe thấy một trận xôn xao từ cửa phòng tiệc truyền đến.
“Là Kiều Nghiễn Trạch, Kiều Nghiễn Trạch đến rồi!”
“Anh ấy thật sự đến! Còn dẫn theo bạn gái… Ôi, lại là Tô Tình Tuyết!”
Kiều Nghiễn Trạch? Vừa rồi nghe mấy vị tiểu thư kia thảo luận, hình như cô dâu hôm nay từng có tình cảm với Kiều Nghiễn Trạch, Diệp Sanh Ca cũng tò mò nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, Kiều Nghiễn Trạch ôm eo một người phụ nữ xinh đẹp rạng rỡ bước vào, trên mặt anh ta mang theo nụ cười tà mị lười biếng, trông có vẻ rất vui, thỉnh thoảng lại nói chuyện thân mật với người phụ nữ bên cạnh, khiến cho những người đang chờ xem kịch hay thất vọng tràn trề.
Diệp Sanh Ca không có ý định chào hỏi Kiều Nghiễn Trạch, cô đang định thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên từ khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Trái tim cô đột nhiên lỡ mất một nhịp, nhìn kỹ lại lập tức như bị sét đánh, cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Người đàn ông mặc vest thẳng thớm, dáng người cao ráo, vừa tuấn tú lại vừa tao nhã, trên mặt anh ta mang theo nụ cười lạnh nhạt xa cách, nhưng loại thái độ xa cách này lại không hề tạo cảm giác kiêu ngạo, ngược lại mang theo một loại lãnh đạm và lười biếng sau khi trải qua phồn hoa và ồn ào, khiến anh càng thêm mê người.
Cho nên, mặc dù anh cố ý chọn thời điểm xuất hiện sau Kiều Nghiễn Trạch, nhưng vẫn lập tức giành được sự chú ý của tất cả mọi người. Nhưng hiển nhiên, những ánh mắt này khiến anh cảm thấy không thoải mái, bởi vì anh khẽ nhíu mày, ngay cả người đẹp bên cạnh ngẩng đầu nói gì đó với anh, anh cũng làm như không nghe thấy.

Ads
';
Advertisement