Kỷ Thời Đình khẽ nhếch môi, vẻ mặt lãnh đạm: “Dạy dỗ gì chứ. Là bởi vì cô ấy để ý đến tôi.”
“Thôi đi.” Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh, “Tôi thấy cô ấy rõ ràng là coi cậu như sếp lớn mà đối đãi, cái thái độ dè dặt cẩn trọng đó… căn bản là sợ cậu tức giận.”
Câu nói này có lẽ đã chạm vào điểm yếu của Kỷ Thời Đình, ánh mắt đen láy của anh bỗng chốc trở nên đáng sợ, giọng nói cũng thêm vài phần âm trầm: “Không có việc gì thì cậu có thể cút rồi.”
Kiều Nghiễn Trạch khẽ cười một tiếng, khôn ngoan chuyển chủ đề: “Vừa rồi em dâu nhỏ không phải nói, cô ấy đi thử vai gặp phải Tiêu Duệ Lãng sao?”
“Cậu cảm thấy rốt cuộc Tiêu Duệ Lãng muốn làm gì?” Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống.
“Tôi không rõ cậu ta có ý đồ gì với em dâu nhỏ.” Kiều Nghiễn Trạch nhướng mày, “Nhưng tôi cảm thấy, cậu ta có khả năng là nhắm vào cậu.”
Kỷ Thời Đình không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi với vẻ chế giễu.
Rõ ràng anh cũng nghĩ như vậy.
“Cậu cũng biết, mẹ ruột của Tiêu Duệ Lãng mất sớm, Tiêu Thành từ nhỏ đã không thích cậu ta, lại hết lời khen ngợi cậu, phỏng chừng cậu ta đã sớm hận cậu thấu xương.” Kiều Nghiễn Trạch khẽ lắc đầu, “Trước đây cậu ta không có cơ hội, hiện tại thì…”
“Nhưng Trần An Chi năm đó từng chịu ơn nhà họ Tiêu, chắc chắn sẽ nể mặt cậu ta.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói, “Nếu Sanh Ca muốn có được vai diễn này vẫn phải được Tiêu Duệ Lãng gật đầu.”
Kiều Nghiễn Trạch kinh ngạc nhướng mày: “Cậu định giành lấy vai diễn này cho em dâu nhỏ?”
Kỷ Thời Đình nhớ đến ánh mắt lấp lánh của cô gái khi nhắc đến buổi thử vai, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh nhạt thêm vài phần bá đạo: “Cậu cho rằng tôi không làm được?”
“Tất nhiên không phải, tôi chỉ cảm thấy chỉ là một vai diễn mà thôi, không cần thiết phải trả giá quá lớn.” Kiều Nghiễn Trạch bình tĩnh nói, “Tiêu Duệ Lãng là một kẻ điên, cậu cũng không cần thiết phải đối đầu trực tiếp với loại người này.”
“Chính vì cậu ta là một kẻ điên, cho nên bất kỳ sự nhượng bộ nào cũng chỉ khiến cậu ta được đằng chân lân đằng đầu.” Kỷ Thời Đình đặt ly nước xuống, cười lạnh một tiếng, “Cậu ta đã tuyên chiến rồi, chẳng lẽ tôi lại trốn tránh sao.”
Kiều Nghiễn Trạch suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu cứng rắn như vậy là bởi vì cậu ta dám cả gan mơ tưởng đến em dâu nhỏ chứ gì? Trước đây Tiêu Duệ Lãng cũng thỉnh thoảng có vài hành động cũng đâu thấy cậu để vào mắt.”
Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái.
Kiều Nghiễn Trạch cười ha ha: “Thú vị thật. Không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.”
“Cậu rất thất vọng?”
“Không, tôi rất vui mừng.” Kiều Nghiễn Trạch bỗng nhiên cười khẽ, “Bây giờ tôi rốt cuộc đã hiểu sâu sắc câu nói đó. Tình yêu khiến người ta có điểm yếu, đồng thời cũng là lớp áo giáp.”
“Phong cách văn nghệ này không hợp với cậu.” Kỷ Thời Đình chế nhạo liếc anh ta một cái, “Cậu vẫn nên nghĩ xem hai ngày nữa là hôn lễ của Lê Dĩ Niệm, cậu định làm thế nào đi.”
“Chết tiệt!” Sắc mặt Kiều Nghiễn Trạch lập tức đen xì.
…
Diệp Sanh Ca ở trong phòng nhanh chóng xem qua mấy kịch bản trong tay một lần nữa, vẫn không có chút hứng thú nào.
Cô thở dài, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nếu có cơ hội tham gia bộ phim điện ảnh của đạo diễn Trần An Chi nhất định là một chuyện rất tuyệt vời. Đạo diễn và kịch bản hay có thể phát huy tối đa tiềm năng của một diễn viên, đây gần như là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của một diễn viên.
Cô dứt khoát mở máy tính, tìm một bộ phim điện ảnh từng đoạt giải của Trần An Chi để xem.
Cô xem rất nhập tâm, hoàn toàn không phát hiện ra Kỷ Thời Đình đã đi vào.
Cho đến khi bàn tay to lớn nóng bỏng của người đàn ông đặt lên vai cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất