Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại.
“Cậu ta bảo em rời xa anh?” Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn.
Diệp Sanh Ca cẩn thận gật đầu: “Em đã từ chối không chút do dự, anh yên tâm, một giây cũng không do dự!”
Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Tốt, anh biết rồi.”
“Anh… không giận chứ?” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, “Em đã hấp tấp chạy đi thử vai…”
“Tất nhiên là không.” Kỷ Thời Đình nhướng mày, “Anh có phải loại người vô tình như vậy sao?”
Diệp Sanh Ca nghẹn lời, nhìn anh bằng ánh mắt oan ức.
Trước đây anh không biết bao nhiêu lần vì những chuyện nhỏ nhặt mà giận cô, Diệp Sanh Ca đã có bóng ma tâm lý rồi.
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, véo nhẹ má cô: “Chỉ cần em kịp thời nói cho anh biết tình hình, anh sẽ không tức giận.”
“Vâng, em biết rồi.” Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, còn cố tình làm nũng. Cô áp má vào ngực anh, cọ cọ mạnh.
Kỷ Thời Đình bị cô cọ đến hơi thở hỗn loạn, nhưng rõ ràng là rất hưởng thụ vì vậy cũng không từ chối.
Cách đó không xa, Kiều Nghiễn Trạch đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Sáng nay anh ta tình cờ gặp Kỷ Thời Đình liền bám theo đến đây để ăn ké, không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng ngược cẩu thế này.
Nhưng mà anh ta nhớ rõ ràng là mới nửa tháng trước, Kỷ Thời Đình còn vì em dâu nhỏ mà nổi trận lôi đình trong văn phòng, vậy mà bây giờ hai người họ lại… ngọt ngào như vậy?
Kỷ Thời Đình cũng biết cách dạy dỗ người khác đấy chứ. Nhìn xem, em dâu nhỏ bây giờ ngoan ngoãn biết bao.
Kiều Nghiễn Trạch thật sự muốn học hỏi bí quyết từ anh.
Chỉ là một lúc lâu sau, hai người họ vẫn ôm nhau, Kiều Nghiễn Trạch đành phải ho nhẹ một tiếng để báo hiệu sự hiện diện của mình.
“Này, hai người để khách đứng ngoài như vậy có ổn không?”
Diệp Sanh Ca giật mình khi nghe thấy giọng nói này: “Ai vậy?”
Kỷ Thời Đình nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: “Khách không mời mà đến, không cần để ý đến cậu ta.”
“Tôi chỉ đến ăn ké một bữa cơm thôi mà, cậu keo kiệt quá đấy.” Kiều Nghiễn Trạch vừa nói vừa đi đến trước mặt Diệp Sanh Ca, mỉm cười, “Em dâu nhỏ, chúng ta đã gặp nhau rồi.”
“À, là Kiều thiếu gia.” Diệp Sanh Ca theo bản năng đưa tay ra, “Chào anh, chào anh.”
Kiều Nghiễn Trạch cong môi, tay phải vừa đưa ra đã bị Kỷ Thời Đình lạnh lùng hất ra: “Muốn ăn cơm thì vào phòng ăn, nếu không thì cậu về được rồi.”
Kiều Nghiễn Trạch bực bội chửi thầm một tiếng, quen đường quen lối đi về phía phòng ăn. Trên đường còn mỉm cười chào hỏi dì giúp việc, vẫn là phong thái đào hoa như ngày nào.
Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng Kiều Nghiễn Trạch, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt đen láy sâu thẳm của Kỷ Thời Đình.
Cô giật thót tim, vội vàng giải thích: “Đó là bệnh nghề nghiệp của em.”
“Nhanh chóng sửa đi.” Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
Diệp Sanh Ca vội vàng gật đầu. Trong lòng lại một lần nữa cảm thán sự chiếm hữu của người đàn ông này thật đáng sợ.
Bầu không khí bữa trưa hiếm khi nào lại sôi nổi như vậy, Kiều Nghiễn Trạch bất chấp ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Thời Đình, liên tục tìm Diệp Sanh Ca nói chuyện. Lúc đầu Diệp Sanh Ca còn đáp lại vài câu, sau đó cũng không dám đáp lại nữa, còn lấy lòng gắp cho Kỷ Thời Đình mấy món anh thích ăn.
Sắc mặt Kỷ Thời Đình lúc này mới hơi dịu lại.
Kiều Nghiễn Trạch không khỏi cảm thán.
Sau bữa trưa, Diệp Sanh Ca thức thời cáo lui về phòng, nhường không gian cho hai người họ.
Kiều Nghiễn Trạch cười híp mắt vẫy tay chào cô, nhưng Diệp Sanh Ca không dám đáp lại, đi tới ôm Kỷ Thời Đình một cái rồi nhanh chóng chuồn mất.
“Thời Đình, cậu mau nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc đã dạy dỗ cô ấy như thế nào vậy?” Kiều Nghiễn Trạch tò mò đến phát điên rồi, “Em dâu nhỏ cả buổi cứ nhìn sắc mặt cậu mà hành động!”

Ads
';
Advertisement