Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca thất vọng rời khỏi tòa nhà T.S, kéo mũ xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Nghĩ một lúc, cô gọi điện cho Thượng Thiên Ý. Cô nhớ Thượng Thiên Ý từng nói, địa điểm văn phòng làm việc của studio cách tòa nhà T.S không xa. Nói đến cũng ngại, cô đường đường là chủ mà còn chưa ghé qua lần nào.
Điện thoại của Thượng Thiên Ý nhanh chóng được kết nối: “Sanh Ca, cậu đã nhờ kim chủ của cậu giúp đỡ chưa?”
Diệp Sanh Ca: “…”
Cô im lặng một lúc, rồi mới nhịn giọng đáp: “Cậu đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”
“Ơ, cậu không ở đoàn phim à?” Thượng Thiên Ý nghi hoặc một chút, nói: “Vậy cậu đến công viên đi, tôi đang dẫn Ôn Khả Hinh chụp ảnh ở đây.”
“Được.” Diệp Sanh Ca đáp một tiếng, cúp điện thoại, đưa tay vẫy một chiếc taxi.
Diệp Sanh Ca đến nơi liền thấy Thượng Thiên Ý đang đợi cô ở lối vào.
Vừa nhìn thấy cô, Thượng Thiên Ý lập tức xông lên, đưa cho cô một chiếc kính râm, quát: “Nhanh đeo vào! Cậu đúng là không có chút ý thức nào của một ngôi sao, lỡ như bị người ta nhận ra thì sao?”
“Chắc không ai nhận ra tôi đâu.” Diệp Sanh Ca nói thì nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo kính râm vào.
“Trước kia đúng là không có mấy ai biết cậu, nhưng bây giờ, cậu không biết fan của Mộ Hiểu Nhã và fan của Mộc Hạ đều hận cậu thấu xương sao? Người khác không nhận ra cậu, nhưng đám fan cuồng kia thì khó nói lắm!” Thượng Thiên Ý trừng mắt nhìn cô một cái, kéo cô vào góc khuất, “Thế nào rồi?”
“Ừm… Tôi đã nói với anh ấy rồi, anh ấy nói sẽ nghĩ cách.” Dưới ánh mắt nóng bỏng của Thượng Thiên Ý, Diệp Sanh Ca đành bất lực nói dối.
“Tốt quá!” Thượng Thiên Ý vỗ mạnh vào vai cô một cái, “Rốt cuộc thì khi nào mới có thể vạch trần Mộ Hiểu Nhã đây? Thật là tức chết tôi mà! Lần này nếu không phải lực lượng fan của Mộc Hạ quá mạnh, chuyện có lẽ cũng không đến mức ầm ĩ như vậy! Cậu bị chính fan của mình hại đấy có biết không?”
“Tôi đây không phải đang chờ thời cơ sao.” Cô cười gượng một tiếng.
Chủ yếu là, cô không muốn công khai mình chính là Mộc Hạ cho nên chỉ có thể chờ Mộ Hiểu Nhã tự lộ sơ hở.
Thượng Thiên Ý đảo mắt.
“Đúng rồi, cậu dẫn tôi đi xem studio một chút đi.” Đây mới là mục đích chính của cô.
“Được thôi, tôi đã nói với Khả Hinh rồi, lát nữa sẽ bảo trợ lý đưa cô ấy về.”
Hai người vừa đi về phía lối ra của công viên vừa bàn bạc về kế hoạch của studio. Thượng Thiên Ý than thở với cô một hồi về vấn đề thiếu nhân lực, còn có kế hoạch phát triển cho mấy nghệ sĩ cần cô quyết định, Diệp Sanh Ca đều gật đầu đồng ý.
Đang đi, Diệp Sanh Ca lơ đãng một chút, chiếc kính râm trên mặt bị cành cây móc rớt xuống, đồng thời bị móc trúng còn có cả phần tóc lộ ra ngoài mũ.
Cô đành phải tháo kính râm xuống, kéo mũ xuống, chỉnh lại tóc tai. Kết quả chuyện đời đúng là không như ý muốn, một cô gái trẻ cách đó không xa trừng mắt nhìn cô hai giây, bỗng nhiên hét lên: “Diệp Sanh Ca! Là Diệp Sanh Ca!”
Vừa nói, cô ta như phát điên chạy về phía cô.
Diệp Sanh Ca thấy vậy có chút ngơ ngác. Cô chỉ có kinh nghiệm làm người đại diện chứ chưa từng làm nghệ sĩ, đối mặt với anti-fan hung dữ, đầu óc cô nhất thời bị đình trệ.
May mà Thượng Thiên Ý phản ứng nhanh, cậu ấy đẩy mạnh cô một cái: “Nhanh lên, đi từ lối vào ra ngoài! Ra khỏi cửa lập tức bắt xe về đoàn phim!”
“Biết rồi!” Diệp Sanh Ca vừa nói, vừa đeo kính râm, quay đầu bỏ chạy.

Ads
';
Advertisement