Không lâu sau, Kỷ Thời Đình bước ra từ phòng tắm, điều khiến Diệp Sanh Ca ngạc nhiên là anh lại mặc áo sơ mi và quần tây.
“Anh muốn về sao?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, sẽ như em mong muốn?” Kỷ Thời Đình nhếch mép, giọng điệu mỉa mai.
Diệp Sanh Ca có chút xấu hổ: “Đã trễ thế này rồi, anh ngủ lại đây đi, mai về cũng được mà.”
Mặc dù cô thật sự muốn tránh thân mật với anh hết mức có thể, nhưng cũng không đến mức phũ phàng như vậy.
Kỷ Thời Đình cài cúc áo, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, tôi vốn không có ý định ở lại.”
Diệp Sanh Ca nhất thời cứng họng.
Vậy nên, anh cố tình chạy đến đây vào lúc tối muộn chỉ là để ngủ với cô… ư…
“Đúng rồi… sợi dây chuyền anh tặng em tối qua, hóa ra mặt dây chuyền lại là viên kim cương xanh quý giá như vậy… Để nó ở chỗ em thật sự không an toàn, hay là anh cầm về trước đi?” Cô nói rồi xòe lòng bàn tay ra trước mặt anh.
Kỷ Thời Đình hơi khựng lại, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Em muốn tôi lấy lại món quà mình đã tặng?”
“Không phải không phải!” Diệp Sanh Ca vội vàng phủ nhận, “Chủ yếu là… an ninh khách sạn này cũng bình thường. Hôm nay ở phim trường, lại có người nhận ra giá trị của viên kim cương xanh này nên em sợ có kẻ gian…”
“Đồ đã tặng tôi không có thói quan lấy lại.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn cô, “Đã đưa cho em rồi chính là đồ của em, cho dù có bị mất tôi cũng sẽ không tìm em gây phiền phức, em cứ yên tâm.”
Diệp Sanh Ca tròn mắt nhìn anh: “Món quà đắt như vậy, cho dù anh không tìm em gây phiền phức, em cũng sẽ rất đau lòng đó!”
“Vậy thì cất giữ cho kỹ.” Kỷ Thời Đình nói xong liền cầm áo khoác lên, dừng một chút, vẫn nhìn cô một cái, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, anh xoay người, sải bước rời đi.
Diệp Sanh Ca nhìn bóng lưng anh, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác khó tả.
Cô ngửa mặt nằm xuống, trong không khí dường như vẫn còn lưu lại hơi thở đặc trưng của Kỷ Thời Đình, khiến cô không khỏi đỏ mặt. Nỗi nhớ nhung trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Ảo giác, nhất định là ảo giác của cô!
Diệp Sanh Ca bình tĩnh lấy gối che đầu lại.
…
Diệp Sanh Ca quay ngoại cảnh liên tục hai ngày.
May mà cái gọi là ngoại cảnh cũng chỉ là một bãi đất hoang gần phim trường, đi xe buýt chỉ mất mười phút là đến nơi.
Diệp Sanh Ca bị Kỷ Thời Đình hành hạ đến mức không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lại thêm hai ngày quay phim cường độ cao liên tục, lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ. Cô bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên lề đường, vừa uống sữa vừa bổ sung thể lực.
Nói thật, bất kỳ bộ phim truyền hình nào trông có vẻ hào nhoáng thì khi quay thực tế đều chẳng có chút thẩm mỹ nào. Ví dụ như lúc này, từng ngôi sao lớn đều tiều tụy ngồi bệt ven đường, bởi vì… không có phòng nghỉ.
Lâm Nhiễm đảo mắt nhìn xung quanh: “Mộ Hiểu Nhã lại không đến à?”
“Kệ cô ta.” Diệp Sanh Ca đứng dậy phủi bụi trên quần, cố gắng lấy lại tinh thần, “Chị đi quay đây.”
Lâm Nhiễm nhìn quầng thâm dưới mắt cô, ánh mắt đầy thương cảm: “Cố lên, chị Sanh Ca!”
Yêu phải người không nên yêu thật sự là ủy khuất cho chị Sanh Ca rồi.
Diệp Sanh Ca nghe ra ý tứ thương hại trong lời nói của cô ấy, nhìn cô ấy một cách khó hiểu.
Kết thúc cảnh quay hôm đó, cô đã mệt đến mức sắp kiệt sức, kết quả Thượng Thiên Ý lại gọi điện thoại đến.
“Sao cậu lại lên hot search nữa rồi?” Thượng Thiên Ý gầm lên, “Có mấy blogger giải trí nói cậu bắt nạt Mộ Hiểu Nhã ở phim trường, còn có cả ảnh chụp cậu ra tay với cô ta! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất