Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Đừng…” Cô hổn hển nói với chất giọng khàn khàn nghe thật đáng thương, “Em thật sự không chịu được nữa rồi, anh thương em thì tha cho em…”
Tối qua cô vừa bị người đàn ông này hành hạ cả đêm, cơn đau nhức khắp người còn chưa dứt, vừa rồi lại cố hết sức phối hợp với anh, lúc này cô thật sự không còn chút sức lực nào nữa.
Kỷ Thời Đình nuốt khan, cúi đầu xuống nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Tại sao lại tắt máy?”
“Em mệt quá… Có thể để em ngủ một giấc rồi nói sau được không…” Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại, cố gắng lảng tránh.
Nhưng Kỷ Thời Đình lại giữ cằm cô, cười lạnh: “Hoặc là trả lời tôi, hoặc là tiếp tục.”
Diệp Sanh Ca cắn chặt răng, bất đắc dĩ mở mắt ra.
“Em sợ rồi, được chưa?” Cô tủi thân phồng má, “Sức hấp dẫn của anh quá lớn, em sợ mình không chống đỡ nổi.”
Kỷ Thời Đình nhướng mày, đôi mắt đen láy khó lường nhìn cô. Anh giữ chặt cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.
Diệp Sanh Ca chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim không tự chủ được mà đập loạn nhịp.
“Không chống đỡ nổi thì ngoan ngoãn nhận thua đi.” Anh cong môi cười, giọng nói trầm thấp vô cùng gợi cảm.
Trong lòng Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy cay đắng.
Người đàn ông này cố ý, rõ ràng là cố ý!
Anh xem cô như con mồi để chinh phục, nhìn cô từng bước sa ngã vào cái bẫy mà anh giăng ra, anh rất có cảm giác thành tựu nhỉ?
“Em không nhận thua.” Cô bất giác dời mắt nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói, “Em nhận sợ cũng không được sao…”
Kỷ Thời Đình không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Vậy, em định tránh xa tôi sao?” Anh lại đưa tay xoay mặt cô lại.
“Ngài Kỷ, anh bận trăm công nghìn việc… dây dưa với em mấy chuyện yêu đương vặt vãnh này thật sự là quá uổng phí thời gian của anh…” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nói, “Chúng ta chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Làm một cặp vợ chồng tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau là đủ rồi, như vậy mối quan hệ sẽ càng bền vững. Mà chuyện này với anh mà nói, rủi ro cũng nhỏ nhất.”
Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói: “Ai nói rõ với em?”
Diệp Sanh Ca nghẹn họng.
Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt oán trách của cô, bỗng nhớ tới câu nói của Kiều Nghiễn Trạch “Phụ nữ chính là thứ không thể quá nuông chiều”.
Có phải anh đối xử với cô quá tốt nên cô xem tất cả những điều này là lẽ đương nhiên?
Hay là cô cho rằng tất cả những gì cô đang hưởng thụ đều nhờ vào danh phận ” phu nhân Kỷ” nên chưa bao giờ để tâm?
“Đây là điều em muốn sao? Em suy nghĩ kỹ chưa?” Giọng điệu Kỷ Thời Đình khó hiểu.
Diệp Sanh Ca thở dài, khẽ gật đầu.
Kỷ Thời Đình giữ cằm cô, bỗng nhiên cười: “Tốt. Vậy thì theo ý em.”
Anh sẽ để cô biết, nếu chỉ đơn thuần là “phu nhân Kỷ” liệu cô có thể sống thuận buồm xuôi gió như bây giờ hay không.
“Vậy… anh không giận nữa?” Diệp Sanh Ca mừng rỡ mở to mắt.
Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt phấn khích của cô, không nhịn được nghiến răng.
“Ừ.” Anh kiềm chế, véo nhẹ má cô, “Tôi không giận.”
“Vậy… anh còn động vào em nữa không?” Diệp Sanh Ca dè dặt hỏi.
Kỷ Thời Đình nhíu mày, làm ra động tác như muốn tách chân cô ra.
“Em hiểu rồi em hiểu rồi!” Diệp Sanh Ca vội vàng nói, sợ anh sẽ dùng hành động thực tế để trả lời.
Kỷ Thời Đình lạnh lùng hừ một tiếng. Anh buông cô ra, cầm áo choàng lên mặc vào rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, may mắn vì mình lại một lần nữa thoát nạn.
Cô cuộn chăn xuống giường, lấy chiếc dây chuyền Kỷ Thời Đình tặng từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra.

Ads
';
Advertisement