Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Không phải.” Diệp Sanh Ca chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt: “Em chỉ muốn làm cho anh vui vẻ.”
Giọng của người phụ nữ mang theo chút tủi thân và khó hiểu. Kỷ Thời Đình khẽ thở dài, hôn nhẹ lên trán cô.
“Đừng lo lắng, tôi không tức giận.”
“Thế nhưng anh cũng không vui.” Diệp Sanh Ca vẫn cố chấp nói.
Cô không hiểu tại sao anh đột nhiên kìm nén cảm xúc của mình nhưng Kỷ Thời Đình như thế này khiến cô cảm thấy bất an và thậm chí buồn bã một cách khó hiểu.
Thà anh giận cô còn hơn.
“Không phải lỗi của em.” Giọng của anh rất bình tĩnh.
Ngay từ đầu, anh đã biết người phụ nữ này không tim không phổi, cô tiếp cận anh với mục đích riêng. Chính anh đã dùng mọi cách để trói buộc cô bên mình nhưng rồi dần dần anh lại không thể chịu đựng được việc cô không yêu anh.
Sự kiêu ngạo từ trong tận xương tủy khiến anh không thể thành thật với cô, chỉ có thể từng chút một dẫn dắt cô lại gần anh. Đáng tiếc, cô quá chậm hiểu, có lẽ mỗi lần đều bị thái độ của anh làm cho bối rối.
Kỷ Thời Đình nghĩ mình có đủ kiên nhẫn thế nhưng cuối cùng sự thật là anh đã tự đánh giá mình quá cao.
“Dù có phải là lỗi của em hay không, em vẫn hy vọng anh có thể vui vẻ.” Giọng cô hơi buồn: “Nếu em làm gì không đúng, anh hãy nói cho em biết.”
Kỷ Thời Đình im lặng một lát rồi cười khẽ: “Mỗi ngày gọi ít nhất một cuộc điện thoại, không được phép mất liên lạc.”
“Được được!” Cô liên tục gật đầu: “Còn gì nữa không?”
“Em làm được điều đó trước đã.” Kỷ Thời Đình khịt mũi một cái, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Ngày mai tôi đi công tác, khoảng năm ngày sau sẽ về. Nếu gặp phải vấn đề gì, tốt nhất là bây giờ hãy nói cho tôi biết.”
Nhận thấy anh đã thoát khỏi cảm xúc kìm nén lúc nãy, Diệp Sanh Ca cảm thấy nhẹ nhõm.
“Em rất ổn, anh cứ yên tâm đi công tác đi.” Giọng cô dịu dàng: “Ngày anh về, em sẽ đến đón anh.”
Giọng nói của người phụ nữ có vẻ ngọt ngào và ngoan ngoãn.
Trong lòng Kỷ Thời Đình hừ lạnh.
Xem ra cô vẫn không muốn “làm phiền” anh.
Anh tự nhủ mình phải kiên nhẫn, rồi mới lên tiếng: “Ừ. Ngủ sớm đi.”
“Ngủ ngon.” Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng nói.
Trong bóng tối, người đàn ông xoa đầu cô.
Cô yên tâm ngủ say.
Hôm sau, khi Diệp Sanh Ca tỉnh lại Kỷ Thời Đình đã xuất phát đến Pháp.
Sau khi ăn sáng xong, cô quay lại đoàn phim. Vì buổi sáng không có cảnh quay của mình nên cô trở về phòng.
Vừa đẩy cửa đã thấy Thượng Thiên Ý, cậu ấy vò đầu như kiểu sắp sụp đổ.
“Sao cậu lại tới đây?” Diệp Sanh Ca cười hỏi.
“Mộ Hiểu Nhã là Mộc Hạ? Không thể nào!” Thượng Thiên Ý khó chịu: “Tôi không tin!”
“Không phải cô ta, cậu yên tâm đi.” Diệp Sanh Ca nói, giọng điệu vui vẻ: “Chẳng lẽ cậu cũng là fan hâm mộ của Mộc Hạ?”
“Không phải, tôi không hứng thú với kiểu nhạc đó.” Thượng Thiên Ý nói với vẻ không hài lòng: “Vấn đề là bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Mấy năm qua Mộc Hạ quá bí ẩn và khiêm tốn, lực lượng fan của cô ấy rất mạnh. Cậu có biết không, chỉ riêng hôm qua, Weibo của Mộ Hiểu Nhã đã tăng thêm hai triệu người hâm mộ! Nếu cậu xảy ra bất kỳ tranh chấp nào với cô ta, chắc chắn dân mạng sẽ chỉ trích cậu.”
Diệp Sanh Ca thở dài tiếc nuối: “Cậu không phải fan hâm mộ của Mộc Hạ à.”
“Đây là điều cần quan tâm sao!” Thượng Thiên Ý vô cùng bực bội.
“Bởi vì tôi mới là Mộc Hạ.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói ra câu nói này, thái độ rất nhẹ nhàng và thản nhiên.

Ads
';
Advertisement