Nhưng dù vậy cũng không có nghĩa là anh nên bị cô lợi dụng. Bất kể lý do anh từ chối cô là gì, đó là tự do của anh.
Hơn nữa người đàn ông này luôn đối xử tốt với cô nhưng cô chỉ nghĩ cách đạt được mục đích của mình.
Diệp Sanh Ca càng nghĩ càng áy náy.
“Tôi không chạm vào em, em vẫn sẽ làm vậy.” Kỷ Thời Đình không tin lời đảm bảo của cô, giọng nói mỉa mai.
“Không, không, em sẽ không như vậy nữa!” Diệp Sanh Ca vội vàng thề: “Anh tin em một lần đi. Em sẽ kiên nhẫn chờ anh.”
Kỷ Thời Đình nhìn sâu vào mắt cô: “Không phải em đợi tôi, mà là tôi đang đợi em.”
“Hả?” Diệp Sanh Ca khó hiểu.
Người đàn ông không giải thích, anh bóp nhẹ má cô, nhẹ giọng nói: “Em thực sự cần thỏa mãn sao?”
Diệp Sanh Ca hơi do dự rồi đỏ mặt gật đầu.
Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng, luồn tay vào mái tóc dài của cô, vuốt ve vài cái sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Diệp Sanh Ca sửng sốt, cô còn tưởng rằng sau khi vạch trần âm mưu của cô, anh sẽ không bao giờ động vào cô nữa.
Nụ hôn của anh rất mạnh nhưng rất chậm rãi, dường như dành hết sự kiên nhẫn, không ngừng mút mát, buộc cảm xúc của cô phải theo anh lên xuống.
Đôi mắt Diệp Sanh Ca bị một lớp hơi nước bao phủ, hơi thở của cô dần trở nên nặng nề, hai má cũng đỏ bừng.
Hai tay cô vẫn ôm chặt lấy anh, mặc dù bị anh hôn đến mê muội nhưng vẫn giữ lại một phần tỉnh táo, phần tỉnh táo này khiến trong lòng cô dâng lên cảm giác hoang mang, bối rối.
Phản ứng của Kỷ Thời Đình hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
“Ông xã…” Cô thì thầm theo bản năng.
Kỷ Thời Đình khàn giọng “ừm” một tiếng, thở dốc hai tiếng rồi buông môi cô ra, bàn tay nóng bỏng lướt qua ngực cô, kéo áo ngủ của cô ra, để lộ làn da trắng nõn nà của cô dưới ánh đèn, phơi bày trước mắt anh.
Đôi mắt người đàn ông đen tối lại đáng sợ nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh, dưới sự kìm nén của anh ngay cả hơi thở cũng rất đều.
Đúng lúc này Diệp Sanh Ca cảm thấy ngón tay người đàn ông thăm dò vào trong, cô khẽ kêu một tiếng, toàn thân căng cứng siết chặt ngón tay anh theo bản năng.
Hơi thở của người đàn ông cũng trở nên dồn dập khác thường.
…
Sau khi kết thúc, Diệp Sanh Ca vẫn chưa hoàn hồn lại. Người đàn ông lấy khăn giấy lau tay sau đó giúp cô chỉnh lại quần áo. Có lẽ vì kìm nén quá vất vả nên ngón tay anh vẫn run run, nóng bỏng, dù cách lớp áo ngủ vẫn truyền đến da thịt cô một cách rõ ràng.
“Đã thoả mãn chưa?” Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô.
Diệp Sanh Ca run rẩy mở mắt ra, nhìn khuôn mặt thản nhiên và đôi mắt đen láy đầy dục vọng của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót.
“Anh… Anh có cần không? Em… Em giúp anh…” Cô lên tiếng theo bản năng.
“Trả lời tôi.” Anh lạnh lùng lặp lại.
Diệp Sanh Ca vội vàng gật đầu.
“Rất tốt.” Anh khẽ mỉm cười, tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, “Ngủ đi.”
Diệp Sanh Ca nép vào lòng anh, thận trọng lên tiếng: “Anh… Anh không cần sao? Em có thể giúp anh.”
Trong bóng tối, cô dường như nhìn thấy yết hầu người đàn ông chuyển động.
“Đây là gì, có qua có lại?” Giọng nói của anh vẫn khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất