Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Sau khi trở lại phòng ngủ chính, Kỷ Thời Đình đi tắm rửa, Diệp Sanh Ca hưng phấn nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Kỷ Thời Đình lại là fans của cô!
Sự thật này đủ khiến cô hưng phấn rất lâu.
Nhất là khi người đàn ông này còn không biết cô chính là Mộc Hạ.
Nghĩ đến gương mặt khiếp sợ của anh sau khi biết được chân tướng, Diệp Sanh Ca vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Kỷ Thời Đình từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy người phụ nữ này đang nằm lăn qua lăn lại trên giường như một đứa trẻ ngốc nghếch.
“Có chuyện gì mà cười vui như vậy?” Anh nhướng mày hỏi.
Lúc này Diệp Sanh Ca mới ngừng tiếng cười, lăn lộn ngồi dậy: “Anh tắm xong rồi à? Không có gì, em chỉ đang vui mà thôi.”
“Chỉ bởi vì tôi khen thần tượng của em sao?” Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô một cái.
Anh đi đến ném khăn lông vào tay cô, ngồi xuống mép giường quay lưng về phía cô.
Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn quỳ phía sau anh, dùng khăn lông lau tóc cho anh.
“Đúng vậy, thần tượng có một fans quan trọng như anh, em cũng có chung vinh dự.” Cô cười tủm tỉm nói, không kìm được hỏi: “Chẳng lẽ anh không có một chút hứng thú nào với cô ấy sao?”
Kỷ Thời Đình nhắm mắt lại, nghe ra trong lời nói có vài phần khoe khoang, vội vã muốn nói chân tướng cho anh.
Anh cong khóe môi, giọng điệu nhiễm vài phần mỉa mai: “Bà Kỷ à, để tôi nhắc nhở em một câu. Nếu tôi cảm thấy hứng thú với một nữ nghệ sĩ nào đó thì đây không phải là chuyện tốt với em.”
Diệp Sanh Ca bị nghẹn một chút. Đúng vậy, với địa vị của Kỷ Thời Đình nếu anh thích một minh tinh nào đó, dẫn về làm tình nhân cũng không phải nói chơi.
“Em biết anh không phải loại người này…” Cô còn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Hơn nữa Mộc Hạ lại khác. Anh có biết vì sao không?”
Kỷ Thời Đình dựa vào trong ngực cô, giọng nói lạnh lùng vô cùng: “Không có hứng thú.”
Diệp Sanh Ca bị anh chặn họng không còn lời nào để nói, xấu hổ lẩm bẩm hai tiếng: “Thôi được rồi, em không nói.”
Cô tiếp tục chuyên tâm lau tóc cho anh, lau khô một nửa lại đi đến bàn trang điểm lấy máy sấy sấy khô cho anh.
“Được rồi!” Diệp Sanh Ca đứng ở trước mặt anh, có cảm giác tự hào nói: “Em có phải là một người vợ hiền thục không? Cưới em không lỗ đâu!”
Kỷ Thời Đình cười như không cười nhìn cô một cái, không nói chuyện, anh đứng lên đi đến bàn làm việc, lấy một phần tài liệu từ kệ sách xuống: “Phần tài liệu này đã đặt ở đây hai ngày, tới đây ký tên.”
Diệp Sanh Ca sửng sốt một chút, đi đến bên cạnh anh, nhận lấy phần tài liệu nhìn qua.
“A! Là đơn xin đăng ký nhãn hiệu cho Studio!” Diệp Sanh Ca kích động.
“Viết tên vào đi.” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt nói: “Dù sao sau này em cũng là chủ của Studio đó.”
“Studio Thời Sanh. Được không?” Diệp Sanh Ca chớp mắt, thật cẩn thận nhìn anh.
Kỷ Thời Đình dừng lại một chút, cười đầy ẩn ý: “Có thể. Viết vào đi.”
Diệp Sanh Ca biết rằng tâm tư nhỏ của cô đã bị người đàn ông này nhìn thấu. Nhưng nếu anh đã không phản đối, cô trịnh trọng viết tên Studio Thời Sanh lên, sau đó ký tên của mình.
Sau khi ký tên xong, cô nhẹ nhàng nắm giữ 50% cổ phần của Studio kia.
Nhớ lại vừa rồi cô còn khoe khoang rằng Kỷ Thời Đình cưới cô không lỗ, kết quả lại bị sự thật vả mặt.
Người đàn ông này đã cho cô nhiều hơn những gì cô nghĩ.
Diệp Sanh Ca đột nhiên cảm thấy mắt có chút ướt át.
Khi cô ký tên, điện thoại của Kỷ Thời Đình đặt trên đầu giường vang lên. Anh đi qua, ngồi xuống mép giường để nghe điện thoại.
Ông cụ kêu anh có rảnh thì dẫn Diệp Sanh Ca về nhà cũ ăn cơm.
Kỷ Thời Đình đồng ý, cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì thấy đôi mắt sáng lấp lánh của người phụ nữ bên cạnh.

Ads
';
Advertisement