Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Thiếu phu nhân, cô sao vậy!” dì Tú nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng chạy tới, nhưng lại thấy Diệp Sanh Ca đang giấu tay trái sau lưng, ra sức vẫy vẫy ra hiệu dì ấy đừng lại gần.
“Ờ… tôi còn có việc phải làm, thiếu gia, thiếu phu nhân giao cho cậu nhé.” dì Tú nói xong, lập tức hiểu ý và lặng lẽ rời đi.
Diệp Sanh Ca cố gắng điều chỉnh hơi thở, tận dụng hết khả năng diễn xuất của mình, đôi mắt long lanh nhìn người đàn ông ở cách đó không xa, hy vọng sẽ khiến anh động lòng.
Kỷ Thời Đình đứng nhìn cô từ trên cao, đôi môi mím chặt, toát lên vẻ lạnh lùng băng giá.
“Chồng à, anh đỡ em một chút…” Diệp Sanh Ca thấy anh không động đậy đành phải mở lời trước, giọng nói nghe đáng thương vô cùng.
“Chân em gãy rồi à?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhếch môi.
Diệp Sanh Ca nghẹn lời, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân.
Người đàn ông này thật lạnh lùng, dù cô có cố ý hay không, cú ngã này là thật, chẳng lẽ anh không thể bế cô lên được sao?
Nhận thấy anh sắt đá, cô đành tự mình cố gắng đứng dậy, nhưng vừa dùng sức ở chân, cơn đau nhói khiến cô suýt ngất.
… Xong rồi, cô trật khớp mắt cá chân rồi!
Cố ý ngã để gây chú ý thất bại lại còn bị trật khớp mắt cá chân, Diệp Sanh Ca tức đến mức suýt khóc.
Ánh mắt u ám của Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Người phụ nữ ngốc nghếch này.
Anh giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, bước tới và quỳ xuống trước mặt cô.
“Chân em đau lắm.” Diệp Sanh Ca tranh thủ tỏ vẻ đáng thương, nước mắt đã bắt đầu dâng lên.
Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc cô, rồi đưa tay bóp nhẹ vào mắt cá chân cô khiến cô đau đến mức hét lên.
Anh nuốt khan, ánh mắt lộ rõ sự pha trộn giữa đau lòng và tức giận.
“Đừng cử động.” Anh quát khẽ, rồi giúp cô tháo giày cao gót ra, sau đó bế cô lên.
Diệp Sanh Ca lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh, mắt ngấn nước: “…Đau lắm.”
“Đáng đời.” Người đàn ông cười lạnh.
“Không phải, em không cố ý ngã đâu.” Cô sụt sịt, “Em muốn đuổi theo anh, nhưng không may bị ngã.”
“Vậy là lỗi của tôi?” Kỷ Thời Đình đặt cô xuống sofa, vừa nâng chân cô lên vừa lạnh lùng nhìn cô.
Diệp Sanh Ca ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt vẫn còn đầy vẻ tủi thân, nhưng khi thấy anh không ngại mà đặt chân cô lên đùi mình, cẩn thận kiểm tra vết thương, lòng cô như nở hoa, tràn đầy niềm vui và phấn khích.
Vì thế, cô không thể giữ được sự nghiêm túc, mà nở một nụ cười nhỏ trên môi.
Kỷ Thời Đình thoáng nhìn thấy, liền nhếch môi lạnh lùng, rồi bóp mạnh vào mắt cá chân cô.
“Đau quá!” Diệp Sanh Ca hét lên, nhìn anh van nài, “Nhẹ thôi…”
“Bị trật khớp rồi, phải đến bệnh viện thôi.” Kỷ Thời Đình kiểm tra xong, giọng nói đầy mỉa mai, “Diệp Sanh Ca, tôi thật sự đã đánh giá thấp em.”
Ngay cả giả vờ ngã mà cô cũng làm đến mức bị trật khớp.
Nghĩ đến việc người phụ nữ này tốn bao nhiêu công sức để hàn gắn mối quan hệ với anh, Kỷ Thời Đình tức đến mức không biết làm gì.
Diệp Sanh Ca ngạc nhiên, cô cũng không ngờ cú ngã tùy tiện lại nặng đến mức này. Hơn nữa, nhiều chỗ trên cơ thể cũng đang rất đau nhức.
Kỷ Thời Đình cười lạnh, bế cô lên và bước ra cửa.
Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, không quan tâm đến son phấn hay mascara trên mặt, như một con mèo nhỏ cọ cọ vào ngực anh.
Hành động của cô khiến nhịp thở của Kỷ Thời Đình trở nên rối loạn.

Ads
';
Advertisement