Kỷ Thời Đình bất ngờ bị cô đâm sầm vào ngực, theo phản xạ anh đưa tay ôm lấy cô.
“Chồng à, anh về rồi.” Diệp Sanh Ca vùi đầu vào ngực anh, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần thân mật và mềm mại mà ngay cả cô cũng không nhận ra.
Cô cũng không ngờ rằng, ngay khi ôm lấy anh, từ “chồng” đã dễ dàng thốt ra khỏi miệng. Có lẽ, sự phụ thuộc của cô vào người đàn ông này lớn hơn cô tưởng.
Cơ thể mềm mại của cô áp sát vào ngực anh khiến nhịp thở của Kỷ Thời Đình bỗng chốc trở nên rối loạn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.
“Buông ra.” Anh nhẹ nhàng nói, giọng điệu bình thản không chút cảm xúc.
Diệp Sanh Ca chợt cảm thấy lòng mình trùng xuống, theo bản năng muốn buông anh ra nhưng cô nhanh chóng thay đổi ý định, ôm chặt lấy anh hơn: “Không buông.”
Cô cũng không biết lấy đâu ra dũng khí.
“Đừng cọ nữa.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh lùng, mang theo chút mỉa mai, “Phấn trên mặt em dính hết vào áo tôi rồi.”
Diệp Sanh Ca cảm thấy nóng bừng cả mặt, cuối cùng ngại ngùng buông anh ra từ từ.
“Anh có đói không?” Cô không nản lòng, nở một nụ cười rạng rỡ với anh, “Em đang ăn cơm, anh có muốn ăn cùng không?”
Kỷ Thời Đình nhìn khuôn mặt trang điểm tinh tế của cô—với nụ cười tươi rói, trông có chút ngốc nghếch.
“Không cần đâu.” Anh vẫn không dao động, cởi bỏ áo khoác vest, bước lên cầu thang.
Diệp Sanh Ca phồng má, đột nhiên lao tới chặn đường anh.
“Kỷ Thời Đình!” Giọng cô vô thức cao lên.
Anh dừng lại, lạnh lùng nhìn cô: “Còn chuyện gì nữa?”
“Anh…” Diệp Sanh Ca cắn môi, “Dì Tú nói chiếc váy này là do anh gửi cho em, anh thấy nó có đẹp không?”
Lúc này, Kỷ Thời Đình mới liếc nhìn chiếc váy của cô, hờ hững quan sát một chút rồi đáp lại bằng một tiếng “Ừm” qua loa.
Thái độ của anh khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy bị tổn thương, cảm giác chua xót trong lòng lại trỗi dậy.
“Anh vẫn giận em sao?” Giọng cô hơi ấm ức, “Anh đã cho người gửi váy cho em rồi mà…”
“Dù sao em cũng là vợ tôi, tôi có nghĩa vụ bảo vệ em.” Giọng anh lạnh nhạt, “Nhưng chỉ có thế thôi.”
“Vậy… là chồng, anh không có nghĩa vụ phải nhiệt tình với vợ mình một chút sao?” Diệp Sanh Ca bực bội nói.
Gương mặt lạnh lùng của Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng có chút biến đổi.
Ánh mắt anh lộ ra vài phần mỉa mai, cười khẩy: “Em muốn loại nhiệt tình nào?”
Diệp Sanh Ca cảm thấy lòng mình chùng xuống, biết rằng anh lại hiểu lầm.
“Không phải loại nhiệt tình đó.” Cô cắn môi, “Ít nhất… anh có thể ăn cơm cùng em chứ?”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, quan sát cô một cách kỹ lưỡng.
Sau một lúc lâu, anh dời mắt đi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước: “Tôi ăn rồi, em cứ ăn đi.”
Nói rồi, anh vòng qua cô, tiếp tục bước lên cầu thang.
Diệp Sanh Ca chớp mắt liên tục để ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra.
Nhìn bóng lưng xa cách và lạnh lùng của anh, cô cắn chặt răng, quyết tâm lao mình xuống đất.
“Bịch” một tiếng, Diệp Sanh Ca ngã mạnh xuống sàn, đau đến mức cô hít một hơi lạnh.
“Đau quá!” Cô nằm bẹp dưới sàn, ánh mắt đáng thương nhìn theo bóng lưng của Kỷ Thời Đình.
Nghe thấy tiếng động, Kỷ Thời Đình theo phản xạ quay lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất