Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Nếu người đêm qua không phải là anh Kỷ thì đó là ai?
“Vừa rồi… anh Kỷ và chị họ của cô – Diệp Sanh Ca cùng bước ra từ phòng 203,” Tạ Tư Ỷ u ám nói: “Tôi cũng thấy kỳ lạ, tại sao người ở cùng với anh Kỷ suốt đêm lại là cô ấy?”
“Diệp Sanh Ca?” Diệp Tư Ngôn run rẩy: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy… Đúng rồi, tối qua tôi say khướt, dường như đã va vào cô ta, chìa khóa cũng rơi mất… Chắc chắn là lúc đó cô ta đã nhầm lẫn lấy chìa khóa của tôi!”
“Nhầm lẫn?” Tạ Tư Ỷ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thật là trùng hợp nhỉ.”
“Trùng hợp?” Khuôn mặt Diệp Tư Ngôn đột nhiên trở nên méo mó: “Không, không phải trùng hợp, cô ta cố ý làm vậy!”
“Điều này… tôi không rõ lắm, chỉ cảm thấy rất đáng tiếc,” Tạ Tư Ỷ thở dài một tiếng: “Người chiếm được anh Kỷ lại là cô ấy.”
“Không, không, đã có sự nhầm lẫn!” Diệp Tư Ngôn đột nhiên túm lấy tay Tạ Tư Ỷ: “Chẳng phải cô đã nói ông Kỷ rất thích tôi sao? Cô đưa tôi đi gặp ông Kỷ đi, tôi muốn nói với ông ấy rằng Diệp Sanh Ca không biết xấu hổ đã cướp lấy chìa khóa của tôi… Cô mau đưa tôi đi!”
Ánh mắt Tạ Tư Ỷ thoáng hiện lên vẻ bực bội, cô ta khó chịu đẩy tay Diệp Tư Ngôn ra: “Tôi không thể giúp cô được. Người ngủ cùng Kỷ Thời Đình một đêm là Diệp Sanh Ca, vì vậy ông cụ cũng đã chấp nhận cô ấy. Dù cô có nói với ông cụ rằng có sự nhầm lẫn, ông cụ cũng chỉ sẽ làm ngơ.”
“Nhưng tại sao lại thế!” Dòng lệ tuôn trào trong mắt Diệp Tư Ngôn: “Đêm qua… đêm qua…”
“Xin lỗi nhưng tôi cũng không muốn như vậy.” Tạ Tư Ỷ thở dài: “Cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi, tối qua chìa khóa tôi đưa cho cô có phải là của phòng 203 không, hãy hỏi người hầu xem vừa rồi có phải anh Kỷ đã đi ra từ phòng 203 không. Tôi thực lòng muốn cô làm em dâu của mình, nhưng ai biết Diệp Sanh Ca lại giỏi đến như vậy.”
“Diệp Sanh Ca, tôi muốn giết cô ta!” Diệp Tư Ngôn gào lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô ta chỉ mới mười tám tuổi, đêm qua nếu không phải nghĩ rằng người trong phòng là anh Kỷ, cô ta chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nhưng giờ đây cô ta đã mất đi sự trong trắng, vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Kỷ cũng tan biến theo.
Tất cả là lỗi của Diệp Sanh Ca! Chính cô ta đã cố tình lấy trộm chìa khóa của cô!
“Đừng khóc nữa, trước tiên hãy tìm cách xác định người đàn ông tối qua là ai đi.” Tạ Tư Ỷ vỗ nhẹ vào vai cô ta để trấn an: “Tôi còn có việc khác, không thể ở lại với cô được.”
Bây giờ đã thành công đổ hết mọi tội lỗi lên Diệp Sanh Ca, cô ta không còn hứng thú ở lại nữa.
Diệp Tư Ngôn đứng sững người nhìn theo bóng lưng của Tạ Tư Ỷ, đột nhiên bật khóc nức nở.

Ở phía bên kia, sau khi tắm rửa thay một bộ quần áo mới, Diệp Sanh Ca đang ngồi lo lắng trong phòng khách của biệt thự.
Ông Kỷ ngồi đối diện cô, theo yêu cầu của ông, Kỷ Thời Đình cũng ngồi bên cạnh cô.
“Ông nội, cháu đang bận.” Kỷ Thời Đình thản nhiên lên tiếng.
Ông Kỷ không để ý đến anh mà quay sang Diệp Sanh Ca, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Cô gái, cháu và Thời Đình có quan hệ gì với nhau?”
“Cháu…”
“Đối tác làm ăn.” Kỷ Thời Đình ngắt lời cô.
Diệp Sanh Ca lập tức nuốt lại những lời định nói. Đúng vậy, họ chỉ là đối tác làm ăn.
“Đối tác làm ăn mà cần phải qua đêm với nhau sao?” Ông Kỷ tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Thời Đình: “Nam nữ ở chung một phòng, chuyện đã xảy ra thì coi như đã xảy ra rồi đi, cháu lại còn muốn chối cãi, cháu có còn là đàn ông không?”
“Nếu ông không tin, cháu có thể đưa hợp đồng cho ông xem.” Kỷ Thời Đình cười nhạt, giọng điệu bình thản: “Tóm lại, chúng cháu trong sạch.”

Ads
';
Advertisement