Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa – Lâm Côn – Truyện full tác giả: Hài chút thôi

Chương 214: Không tên

 

Thản nhiên hút một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ ở trên gương mặt gầy gò, phong cảnh chậm rãi lướt qua phía bên ngoài cửa xe, con đường trước mắt đầy chen chút mà lại ồn ào náo động, nhà cao tầng hai bên ngăn cản ánh sáng mặt trời…

 

Thành phố này nhìn qua sầm uất mà lại bận rộn, ban ngày mọi người vì miếng cơm manh áo ra ngoài làm việc, đến ban đêm lại là một cảnh tượng khác, có thể nói đêm tối mang đến sự thối nát cùng sa đọa vô hạn, cũng có thể nói đêm tối kích phát ra bản năng của con người.

 

Lúc này là ban ngày, nhắm mắt lại chính là đêm tối, Lâm Côn dừng xe ở bên đường, một làn gió mát thổi qua gương mặt anh, làn khói uốn lượn theo chiều gió, tản ra mùi thơm thoang thoảng dưới cái nóng bức của mùa hè này.

 

Chu Hiểu Nhã, cái tên này có ý nghĩa thế nào thì chỉ có Lâm Côn mới biết. Nhớ lại quá khứ, ở thôn nghèo trong núi hẻo lánh, anh đã từng rất nhiều lần khắc cái tên này ở trong lòng, cũng từng hứa với trăng sao, cả đời này anh nhất định chỉ cưới Chu Hiểu Nhã, không phải cô ta thì không cưới.

 

Nhưng thế gian này bình thường đều không phải chỉ cần có nguyện vọng là có thể đạt được. Trên thế giới này khó hiểu nhất chính là lòng người, không có cách nào dự đoán được một giây tiếp theo sẽ thế nào. Chúng ta đều sống ở trong một không gian không rõ ràng, cảm nhận niềm vui bất ngờ và sợ hãi cùng tồn tại. Trong trí nhớ của anh, mùa hè rất nóng bức đồng thời cũng mưa rất nhiều kia, khi nghe cô nói muốn chia tay, tất cả hình ảnh tốt đẹp anh đã vô số lần dệt lên trong lòng đều bị nghiền nát. Dường như linh hồn thoáng cái bị hút ra hết, trời đất thoáng cái mất đi màu sắc, mùa hè kia đã biến thành mùa hè đáng sợ nhất trong trí nhớ của anh, giống như mưa rền gió dữ tàn phá trái tim anh.

 

Giờ phút này, phần tình cảm tan vỡ kia hình như lại muốn ùa về, Lâm Côn lẳng lặng dựa ở trên cửa sổ xe, nhìn phong cảnh phía xa, trong lòng lại thấy mất mát nói không nên lời. Anh đã từng không biết bao nhiêu lần mong ngóng cô ta có thể trở lại bên cạnh mình, mà bây giờ cuối cùng anh phát hiện tiếc nuối khi xưa anh lại có chút thờ ơ. Có thể cô ta không trở về đến bên cạnh anh chứng minh bây giờ cô ta vẫn sống rất tốt hơn. Có đôi khi Lâm Côn cũng không biết trong lòng anh đang đau lòng vì lúc này Chu Hiểu Nhã sống không tốt, hay là đau lòng cho một quá khứ đã không có cách nào lấy lại được.

 

Điện thoại di động trong túi anh đột nhiên rung lên, đó là Tưởng Diệp Lệ gọi điện thoại qua. Trước đó Lâm Côn đã hẹn với Tưởng Diệp Lệ sẽ bảo Tôn Chí qua phỏng vấn trong ngày hôm nay. Dù quen thuộc với Tôn Chí, nhưng chuyện này liên quan đến lợi ích phát triển công ty nên anh vẫn phải làm theo trình tự. Ở trong toàn bộ quá trình Lâm Côn chỉ chịu trách nhiệm tiến cử, định đoạt cuối cùng lại phải nghe theo Tưởng Diệp Lệ. Hiện tại Bách Phượng Môn có thể nói là dựa vào anh chống đỡ, nhưng anh chưa bao giờ từng nghĩ sẽ vượt quyền, nói cách khác, nếu không phải xuất phát từ kính phục và thông cảm đối với Tưởng Diệp Lệ, anh chắc chắn sẽ không gia nhập Bách Phượng Môn.

 

“Alo, chị Tưởng, tình hình thế nào?” Lâm Côn qua điện thoại cười nói.

 

“Thật sự không tệ.”

 

“Vậy ý của chị là người bạn kia của tôi có thể đến Bách Phượng Môn của chúng ta làm việc sao?”

 

“Ừ, thời gian cụ thể thì cậu nói chuyện với anh ấy đi, vừa lúc bên tài vụ của chúng ta thiếu người, trực tiếp để cho anh ấy tới làm là được.”

 

“Được, không thành vấn đề.”

 

Bên này Lâm Côn vừa cúp điện thoại, bên kia Tôn Chí lại gọi điện thoại tới, đầu tiên là cảm ơn Lâm Côn một lúc, sau đó mới nói lại tình hình phỏng vấn với Lâm Côn, sau khi Lâm Côn nghe xong mỉm cười nói: “Anh Tôn, anh cảm giác Bách Phượng Môn của chúng tôi thế nào?”

 

Trong điện thoại, Tôn Chí cười nói: “Rất tốt.”

 

Lâm Côn cười nói: “Nếu bảo anh ngày mai lại tới đó đi làm, anh cảm thấy đi sao?

 

“Ngày mai?” Tôn Chí có chút do dự: “Điều này...”

 

Lâm Côn mỉm cười và nói: “Anh Tôn, không sao cả, tôi cho anh thời gian suy nghĩ, dù sao Bách Phượng Môn chúng tôi cũng không giống với ngân hàng của anh, ngân hàng là thuộc về đơn vị quốc gia, Bách Phượng Môn chỉ là một công ty tư nhân.”

 

“Không cần suy nghĩ.” Tôn Chí quyết đoán nói: “Với tình hình của tôi hiện nay, ở trong ngân hàng tôi cũng không có tiền đồ phát triển gì, tôi không thể bởi vì một phần công việc bề ngoài có thể diện mà tiếp tục làm lỡ tuổi già của tôi. Tôi tin tưởng người anh em như cậu, Bách Phượng Môn của chúng ta sẽ càng lúc càng phát triển tốt hơn.”

 

“Được, anh Tôn, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy. Ngày mai anh chính thức đi làm, đãi ngộ giống như khi anh còn làm trong ngân hàng, chờ Bách Phượng Môn ổn định lại, tôi bảo đảm anh sẽ nhận được lợi ích tốt hơn nhiều so với bây giờ!”

 

“Anh Tôn tin tưởng cậu!”

 

Lâm Côn cúp điện thoại xong thì cũng không nghĩ tới chuyện của Chu Hiểu Nhã nữa, bây giờ anh cũng là một người có vợ có con rồi. Tuy nói đây là một phần nghề nghiệp, nhưng anh đã càng lúc càng xem Lâm Lâm như con trai của mình, cũng không biết vì sao, anh và Lâm Lâm hình như luôn có một sự ăn ý nói không nên lời, giống như là cha con thật sự vậy.

 

Mấy ngày qua cũng không đi tới thăm Trương Đại Tráng, dù sao buổi chiều cũng không có chuyện gì, Lâm Côn lại lái xe đi tới căn nhà mới của Trương Đại Tráng. Chiếc Jetta cũ vừa chạy vào cửa chính của khu nhà, bảo vệ theo đúng quy định muốn đến hỏi thăm thì bị một bảo vệ khác bên cạnh kéo lại. Trên gương mặt của nhân viên bảo vệ kia đầy nghi ngờ nhìn đồng nghiệp, thấy anh ta trực tiếp mở cửa, còn lễ phép chào chiếc Jetta cũ kia.

 

Chờ sau khi chiếc Jetta cũ chạy vào khu nhà, người bảo vệ kia vẫn không hiểu nổi hỏi bạn đồng nghiệp của mình: “Anh bạn, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

 

Người bảo vệ kia nói: “Sau này nhớ kỹ biển số xe của chiếc xe đó, chúng ta đắc tội không nổi đâu, người ta có người ở phía trên đấy.”

 

“Có người ở phía trên sao?”

 

“Đừng nói nhảm nữa, cậu chỉ cần nhớ kỹ là được, không cẩn thận khó giữ được việc làm đấy.” Người bảo vệ kia có phần không kiên nhẫn nói.

 

Căn nhà mới của Trương Đại Tráng đã có hình có dạng, vì có thể làm cho vợ chồng Trương Thủ Nghĩa nhanh chóng vào ở, Lâm Côn cố ý căn dặn Trương Đại Tráng không cần quan tâm tốn bao nhiêu tiền, quan trọng chính là bảo đảm chất lượng và làm việc mau chóng là được.

 

Gần đây chỉ cần có tiền thì cái gì cũng dễ làm, ở trên phương diện sửa chữa nhà này Trương Đại Tráng cũng nghiêm túc, anh bỏ ra số tiền lớn mời công nhân tới lắp đặt thiết bị tốt nhất. Hơn nữa còn mời hai nhóm người, hai nhóm người giống như thi đấu làm không ngừng, ban đầu dự đoán ít nhất một tháng mới có khả năng làm xong, bây giờ mới qua hơn mười ngày đã gần xong rồi, sau khoảng chưa đến một tuần lễ nữa lại có thể xong hẳn.

 

Biết Lâm Côn muốn tới nên Trương Đại Tráng cũng rất vui vẻ, anh không phải là loại người có tâm cơ, hài lòng chính là hài lòng, không vui chính là không vui, ở trong mắt của anh Lâm Côn là anh em tốt nhất của anh, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là vậy.

 

Lâm Côn còn chưa ăn trưa, anh cùng Trương Đại Tráng đang giám sát công nhân làm việc, đến trưa hai người lại đến quán nhỏ bên ngoài khu nhà ăn cơm. Gần đây cả ngày vội vàng lắp đặt thiết bị, cho dù không cần anh tự mình ra tay lắp đặt thiết bị, nhưng anh cũng không phải là người có thể rảnh rỗi được, dù sao cũng giúp các công nhân làm cái này làm cái kia, bởi vậy mấy ngày nay anh cũng gầy đi rất nhiều.

 

Trương Thủ Nghĩa đã làm phẫu thuật xong, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện điều dưỡng, mỗi ngày Hà Thúy Hoa đều ở bên kia chăm sóc ông. Phải nói người con dâu này cũng đủ hiếu thuận, trước đây không ngại Trương Đại Tráng nghèo, bây giờ cũng không chê phải chăm sóc người già mệt nhọc.

 

Uống hai ly rượu lót bụng, Trương Đại Tráng lại bắt đầu nói nhiều hơn, nói không ngừng đều là những lời cảm kích. Cảm ơn cha mẹ mình, cảm ơn bà xã Hà Thúy Hoa, cảm ơn tất cả những gì Lâm Côn đã giúp anh, Lâm Côn cười nói với anh: “Đại Tráng, cậu cảm ơn cha mẹ và bà xã của mình đều là điều nên làm, nhưng chúng ta với nhau khi không cần nói nhiều như vậy.”

 

Lại một ly rượu lót bụng, viền mắt Trương Đại Tráng ướt. “Côn Tử, cả đời này tôi có thể có một người anh em như cậu thì thật đúng là có phúc do kiếp trước tích được.”

 

Lâm Côn nghiêm túc nói với anh: “Dừng, cậu đừng có càng nói càng xa nữa, còn muốn học phụ nữ rơi nước mắt à.”

 

Trương Đại Tráng cười ha ha nói: “Vậy thì không phải, tôi chỉ xúc động nói vài câu thôi.”

 

Lâm Côn cười nói: “Được rồi, cậu ăn cơm của mình đi, ăn xong buổi chiều còn phải trở về làm việc, sớm sửa cho xong căn nhà rồi đón cha mẹ và vợ cậu vào ở, chúng ta đi tới đây sống đã không dễ dàng, không thể để cho cha mẹ và vợ mình phải mệt nhọc được.”

 

Trương Đại Tráng toét miệng cười: “Còn có người anh em như cậu nữa.”

 

Lâm Côn khoát tay một cái nói: “Tôi thì thôi, chúng ta là anh em không nói những chuyện này làm gì.”

 

Lúc này, bên trong biệt thự sang trọng của vịnh Tinh Hải tại thành phố Trung Cảng, một ông già râu tóc bạc đang nằm ở trên ghế mây trong phòng khách lớn, bên cạnh có hai người phụ nữ đang hầu hạ. Hai người này không phải là xinh đẹp hơn người nhưng đều có một khí chất không nói ra được, vừa nhìn dã biết khác với những người hầu bình thường.

 

Ở trên ghế sofa đối diện ông già là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đang dựa vào sô pha cầm điện thoại di động chơi trò chơi. Cụ già hơi nhắm mắt lại, đột nhiên nói với người trẻ tuổi: “Ông nghe nói... Cháu mới đánh cược?”

 

Người trẻ tuổi bỏ điện thoại di động xuống, mỉm cười nói: “Ông nội, ông nghe được từ đâu vậy?”

 

Cụ già mỉm cười hừ một tiếng, nói: “Với chút chuyện tệ hại của cháu mà còn mong có thể giấu giếm được ông sao? Cháu nhanh nói cho ông nghe, lúc này cháu lại dự định chơi thế nào?”

 

Người trẻ tuổi cười hì hì, cho dù hơn hai mươi tuổi nhưng ở trước mặt của ông cụ anh ta vẫn còn giống như một đứa trẻ ba tuổi, “Ông nội, thật ra cháu cũng không chơi gì, tập đoàn Phong Hoàng không phải là được nhận thầu sao? Đó là một miếng thịt béo lớn, cháu đang suy nghĩ làm thế nào để lấy được nó vào trong tay của chúng ta, hơn nữa còn không gây ra mâu thuẫn gì.”

 

“Cho nên?”

 

“Cho nên cháu lại đánh cược, thời gian được quyết định vào cuối tháng này, đến lúc đó chỉ cần cháu thắng được giải quán quân của cuộc đua xe dành cho dân nghèo thì tập đoàn Phong Hoàng chính là của chúng ta.” Người trẻ tuổi cười đắc ý nói, giống như anh ta đã thắng trận thi đấu.

 

“Nếu chẳng may cháu thua thì sao?” Cụ già mỉm cười hỏi.

 

“Thua thì thua, Kim Khải cháu cũng không phải không thua nổi, Kim Tự Chiêu Bài của chúng ta cũng không phải không thua nổi. Nếu thua cuộc cháu sẽ không lại chen chân vào chuyện của tập đoàn Phong Hoàng nữa.” Kim Khải chính trực ngang nhiên nói.

 

“Ừ.” Cụ già mỉm cười gật đầu, rất hài lòng về câu trả lời của người cháu trai. Ông cụ này không phải là ai khác, chính là ông nội của Kim Khải, Kim Nguyên Tông người đứng đầu của Kim Tự Chiêu Bài. Năm nay ông ta đã sớm qua năm mươi tuổi, hơn ba mươi năm trước ông ta chính là nhân vật hung ác tung hoành ngang dọc trên mọi phố lớn ngõ nhỏ của toàn bộ thành phố Trung Cảng. Nhắc tới danh tiếng của Kim Nguyên Tông, trẻ con buổi tối cũng không dám khóc.

 

“Ông nội cứ yên tâm, chỉ dựa vào khả năng lái xe của cháu, cháu dám nói đến lúc đó không ai có thể thắng được cháu.” Kim Khải đầy tự tin nói.

 

“Tiểu Khải, ông nội bình thường dạy cháu thế nào, cháu đều quên rồi sao?” Kim Nguyên Tông chậm rãi nói: “Dù là việc gì đều không được kiêu ngạo không được nóng nảy, trên thế giới này không có chuyện gì là thành công trăm phần trăm, cũng không có chuyện gì sẽ thất bại trăm phần trăm, tất cả đều phải xem chúng ta làm như thế nào, đối mặt thế nào. Cháu trước sau nhớ kỹ một câu nói, làm người nhất định phải khiêm tốn, giấu mình cẩn thận, ông nội sáng lập ra phần gia nghiệp này, cha mẹ cháu đi sớm, tương lai phần gia nghiệp lớn như vậy chỉ có mình  cháu tới kế thừa, ông nội cũng không hy vọng xa vời là cháu có thể tiếp tục phát triển Kim Tự Chiêu Bài của chúng ta lớn mạnh, chỉ cần cháu có thể giữ quy mô trước mắt là được.”

 

“Ông nội, cháu nhất định sẽ vượt qua kỳ vọng của ông!” Kim Khải với lòng tin dạt dào nói.

 

Kim Nguyên Tông lắc đầu, hiền từ nhìn cháu trai nói: “Tiểu Khải, cháu nhất định đã nghe nói qua câu ‘Tranh đấu giành thiên hạ dễ, giữ giang sơn mới khó’. Cháu xem hoàng đế ở các triều đại, bọn họ liều mạng giành lấy giang sơn sau đó con cháu đời sau cũng không phải ai cũng có thể giữa được giang sơn. Nếu như cháu có thể giữ được phần gia nghiệp này của nhà họ Kim chúng ta thì cháu đã hơn ông năm đó rồi.”

 

Kim Khải hơi ngẩn người ra, sau đó bừng tỉnh cười nói: “Ông nội, ông nói như vậy trong lòng cháu lại thấy cân bằng rồi, hì hì.”

eyJpdiI6IjRxOWpwa1ROU3U2eGlVemJ3ZFUrM2c9PSIsInZhbHVlIjoiQUpkN1p2dTMzN3dwaVU4Wnhrb2sydW9oVzhkSEgzZWRsWmRIc1M5Y2s0VGlIakhJTzN3ZkxmY05oTzFHVjJXaENwS2RDNFwvQ3pJWjVWZVlcL0w1dHNSRUU0emxMMjZmT3dtSGhQRHM2Z0FsVT0iLCJtYWMiOiI0YmZhOGViYWY0ODM5MThmZDFkY2RhMjg1ODlmMGM4NWU2ZTVlYjc5MjM2NjM0NGFjNmZiY2U1Mjk2MWYzODczIn0=
eyJpdiI6InlkNWZ6TE5hUW9vMWV1R3VKelZvVmc9PSIsInZhbHVlIjoiMm9ITzhFTk81S2M4dCtCZnFlWE95RGxHdW9LSG5KT1R5RXU5XC83aFByMU1rKzlzRFArYmtydVErS0h1N1NJMm1ZUnlKUkxVTitqZm1HM3ltcEJFUTlnPT0iLCJtYWMiOiI1NGE5ZWVhZTQxZDJiYTNlYWE4NTJjZGNmNGYxNjczYTRiNzA4N2MwNGVjMzQ3MDBkNTRmZDg5M2Y0ZWRlNDhmIn0=

Ads
';
Advertisement