Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa – Lâm Côn – Truyện full tác giả: Hài chút thôi

Lâm Côn nhìn theo tiếng nói phát ra, chỉ thấy Chu Hiểu Nhã ngồi ở vị trí bên cửa sổ, ánh sáng mặt trời bên ngoài kính thủy tinh trong suốt chiếu ở trên mặt cô ta trông rất đẹp mắt. Ngày hôm nay mặc một bộ quần áo trẻ trung, tóc mới làm lại, trên mặt trang điểm sơ qua, cả người nhìn qua càng thêm xinh đẹp.

 

Tâm trạng Lâm Côn đang khẩn trương trong nháy mắt biến thành mây khói, chân mày anh không khỏi nhíu lại, một sự phản cảm đột nhiên dâng lên, đặc biệt là nhìn thấy được người phụ nữ đầy ngạo mạn ngồi bên cạnh Chu Hiểu Nhã.

 

Đó là chị họ của Chu Hiểu Nhã, rất nhiều năm trước cô ta từng lên giường ông chủ lớn có tiền ở phía nam, tuy rằng ông chủ lớn này lớn hơn cô ta tới ba mươi tuổi, thậm chí còn lớn hơn bố cô ta tới gần mười tuổi. Ở trong mắt gia đình bình thường đây vốn là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng ở trong mắt người nhà bọn họ lại thành điều đáng kiêu ngạo.

 

Chị họ của Chu Hiểu Nhã bám được người giàu có, chuyện này không có liên quan gì tới Lâm Côn. Lâm Côn không thích người phụ nữ này là bởi vì trước đây khi Chu Hiểu Nhã đến nhà cô ta, nghe theo lời khuyên của cô ta mà chia tay anh. Tuy nhiên nói đi thì phải có nói lại, điều này cũng không có thể oán trách chị họ của người ta được, nếu như lòng Chu Hiểu Nhã kiên định về Lâm Côn, kiên định về tình yêu giữa bọn họ, thì cho dù có nhận được bao nhiêu lời khuyên cũng sẽ không làm tra chuyện trước đây khiến cho Lâm Côn tan nát cõi lòng suốt cả mùa hè.

 

Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, tất cả quá khứ đều là mây trôi, Lâm Côn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, anh mỉm cười đi tới, chủ động chào hỏi: “Chị họ, chị đến thành phố Trung Cảng này bao giờ vậy?”

 

Chị họ của Chu Hiểu Nhã gọi là Thang Lệ, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, khi cô ta mười tám tuổi đã đi về phía nam, hai mươi tuổi lại kết hôn sinh con, sau đó gặp phải ông chú lớn có tiền thì dứt khoát ly hôn với người chồng trước, ném lại con và người chồng trước ở trong phòng trọ.

 

Đây tuyệt đối là một người phụ nữ có thể vì tiền mà buông tha tất cả, hoàn toàn không có lương tâm cùng phẩm chất đạo đức nào đáng nói tới, lúc này Lâm Côn mỉm cười nói chuyện với cô ta chỉ là do lễ phép.

 

Thang Lệ tươi cười, lấy một loại ánh mắt soi mói nhìn Lâm Côn từ trên xuống dưới một lần sau đó nói: “Mới vừa xuống máy bay vào buổi trưa. Nghe Hiểu Nhã nói bây giờ cậu làm ăn rất phát đạt.”

 

“Làm gì có.” Lâm Côn mỉm cười chỉ liếc mắt nhìn chiếc Jetta cũ ngoài cửa sổ: “Phát đạt thì có thể lái chiếc xe kia sao?”

 

Thang Lệ nhìn theo ánh mắt của anh sau đó lại nhìn Lâm Côn cười nói: “Jetta có hơi bình thường, tuy nhiên để cải tiến thành như vậy cũng cần phải tốn không ít tiền, tôi cho dù không hiểu về xe nhưng biết chỉ kẻ có tiền mới thích sửa lại xe.”

 

“Ha ha...” Lâm Côn mỉm cười, hỏi Chu Hiểu Nhã. “Gọi cho anh gấp như vậy là có chuyện gì?”

 

Không đợi Chu Hiểu Nhã mở miệng, Thang Lệ lại nói. “Thế nào? Hẹn cậu qua đây gặp tôi không tính là chuyện sao?”

 

Khóe miệng Lâm Côn tươi cười, ấn tượng trong lòng anh đối với người phụ nữ này thật sự đã kém tới cực điểm, anh nói cho có lệ: “Đương nhiên tính.”

 

Thang Lệ rất tự nhiên cảm thấy mình hơn người nói: “Vậy cậu còn hỏi làm gì, ngày hôm nay tôi muốn gặp cậu một lần, trước đây tôi thật sự không mấy coi trọng cậu, khi Hiểu Nhã nói cậu làm ăn phát đạt tôi còn không tin, lại bảo con bé gọi cậu đến xem thử, xem ra câu nói của người xưa thật sự không sai... Không nên bắt nạt thiếu niên nghèo.”

 

Ở trước mặt loại người phụ nữ này thì cũng không có gì phải khiêm nhường, Lâm Côn mỉm cười trả lời: “Coi như tôi là đạp phải vận cứt chó, tuy nhiên tôi cho dù có làm ăn tốt thế nào cũng thua kém chị bây giờ.”

 

Đây là một câu một lời hai ý nghĩa, tuy nhiên Thang Lệ không hề đỏ mặt, ngược lại rất lạnh nhạt nói: “Tôi biết cậu coi thường tôi, chuyện này cũng không có gì, Thang Lệ tôi lựa chọn cuộc sống như ngày hôm nay, không biết có bao nhiêu người ở phía sau chê bai tôi, thêm cậu cũng không nhiều, bớt cậu cũng chẳng ít. Tuy nhiên tôi có thể nói rất rõ ràng cho cậu biết, từ trước đến nay tôi cũng không hối hận về lựa chọn của mình ngày đó, nếu như không phải nhờ có sự lựa chọn này, tất cả tuổi thanh xuân và thời gian đẹp nhất của tôi đã phải vùi đầu vào trong căn phòng trọ ẩm ướt kia.”

 

Lâm Côn chỉ mỉm cười không nói thêm gì nữa, hỏi Chu Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, còn có chuyện khác sao? Không có chuyện anh đi trước đây.”

 

“Lại chỉ có chút độ lượng như vậy thôi sao?” Thang Lệ lại mở miệng, trong ánh mắt có phần xem thường.

 

“Ha ha...” Lâm Côn mỉm cười, lời khó nghe anh không muốn nói ra khỏi miệng, nhưng anh quả thật bị người phụ nữ trước mắt này làm cho buồn nôn không nhẹ. “Tôi còn có chuyện bận, không rảnh ở nói chuyện đời người với chị được.”

 

Lần này nói xong, cũng không đợi Chu Hiểu Nhã trả lời thì anh đã xoay người đi ra ngoài cửa, nhân viên phục vụ ở ngoài cửa cản anh lại, lễ phép mỉm cười và nói: “Thưa ngài, tiểu thư bên trong đã nói ngài tới tính tiền.”

 

Lâm Côn quay đầu lại, Thang Lệ cười đầy quyến rũ, Chu Hiểu Nhã bên cạnh lại đỏ mặt cúi đầu, Lâm Côn thò tay vào trong ngực lấy ví tiền, khi anh vừa muốn rút tiền ra lại đột nhiên thay đổi chủ ý, anh thản nhiên cười, nói: “Bảo người phụ nữ bên trong kia trả tiền, cô ta không có khả năng không có chút tiền như vậy.”

 

“Thưa ngài...” Nhân viên phục vụ khó xử kêu lên một tiếng, Lâm Côn đã vòng qua cô ta đi ra ngoài cửa.

 

Ánh sáng mặt trời buổi chiều yên tĩnh chiếu vào trong quán cà phê, phối hợp với âm nhạc cổ điển phong tình khiến người ta cảm giác rất thư thái, nhưng Chu Hiểu Nhã lại không cảm thấy thư thái. Cô ta không nghĩ tới mình hẹn Lâm Côn tới gặp Thang Lệ sẽ có kết cục không tốt như vậy, trong lòng cô ta khổ sở đồng thời lại cảm thấy thấp thỏm lo âu, cô ta muốn có cơ hội quay lại với Lâm Côn. Cho dù bây giờ Lâm Côn có gia đình thì cô ta cũng không quan tâm, nhưng sau chuyện ầm ĩ ngày hôm nay, cô ta sợ từ nay về sau Lâm Côn cũng sẽ không để ý tới mình nữa.

 

Thang Lệ nhìn ra được tâm tư của Chu Hiểu Nhã, thản nhiên cười nói: “Sao vậy Hiểu Nhã, lo lắng cậu ta tức giận sao?”

 

“Không có.”

 

“Em cũng không cần lừa gạt chị, chị là người từng trải, chút tâm tư này của em còn có thể giấu giếm được chị sao?”

 

Chu Hiểu Nhã hơi cúi đầu, giống như một cô bé làm sai chuyện, nói: “Em sợ anh Côn sau này sẽ không để ý tới em nữa.”

 

Thang Lệ rất bình tĩnh cười nói: “Yên tâm đi, cậu ta có để ý tới em hay không, chị vẫn nhìn ra được. Trong lòng cậu ta vẫn có em.”

 

“Thật sao?” Chu Hiểu Nhã vui mừng nói.

 

“Ừ.” Dáng vẻ Thang Lệ rất nắm chắc phân tích nói: “Em nghĩ xem, nếu như trong lòng cậu ta không có em, sau khi nhận được điện thoại của em cậu ta làm sao có thể chạy tới nhanh như vậy. Vừa rồi cậu ta vào cửa dáng vẻ rất lo lắng, em cũng thấy rồi đấy. Một người đàn ông chịu sốt ruột vì em thì sẽ thật lòng đối với em.”

 

Chu Hiểu Nhã hài lòng, giống như là cô gái lần đầu mở ra ra hạt đậu tình yêu, đắm chìm ở trong tâm tình ngọt ngào này một lúc, sau đó cô ta quay đầu hỏi Thang Lệ: “Chị, trước đây anh rể cũng thật lòng đối với chị, chị không hối hận rời khỏi anh ấy theo ông già bây giờ sao?”

 

Thang Lệ rất kiên quyết lắc đầu, “Không hối hận.”

 

Chu Hiểu Nhã nói: “Thật sao?”

 

Thang Lệ mỉm cười, nói: “Hiểu Nhã, theo đuổi của mỗi người khác nhau, chị hi vọng mình có thể sống tốt hơn, nhưng chỉ dựa vào anh ta sợ rằng cả đời cũng không cho chị được cuộc sống mà chị mong muốn. Thật ra yêu cầu của chị cũng không cao, chỉ hy vọng có thể có một căn hộ thuộc về riêng mình, nhưng anh ta ngay cả điều đó cũng không thể thỏa mãn được chị.”

 

Chu Hiểu Nhã nói: “Chị, vậy chị biết anh rể và Hàm Hàm đi đâu không?”

 

Nhớ tới con gái, Thang Lệ cười gượng, lắc đầu nói: “Anh ta chắc sẽ không để cho chị gặp lại Hàm Hàm, đây cũng xem như là trừng phạt đối với chị. Tuy nhiên chị vẫn không hối hận, chị đã có được cuộc sống mà chị mong muốn, chị không làm bản thân mình thất vọng, chị không làm cha mẹ chị phải thất vọng, thậm chí cũng không làm em thất vọng.”

 

Ánh mắt Thang Lệ kiên định nhìn Chu Hiểu Nhã, nói: “Lâm Côn bây giờ giàu có, vậy nói rõ vận khí của cậu ta tốt, không phải mỗi người đàn ông đều có vận khí tốt như vậy. Em xem trong thành phố này có nhiều người đàn ông như vậy, người đàn ông thật sự có thể lái được chiếc xe hơi sang trọng ở trong biệt thự, sợ rằng còn chưa tới một phần trăm, thậm chí gần như phần lớn ngay cả mua phòng trả góp cũng mua không nổi, càng khỏi phải nói tới nuôi sống gia đình sau này. Tuổi thanh xuân của người phụ nữ chung quy cũng chỉ có mấy năm như vậy, cho ai mà không phải là cho, chỉ cần có thể làm cho mình sống tốt một chút là được.”

 

Chu Hiểu Nhã hơi run rẩy, trước đây cô ta cũng từng nghe qua những lời này, thậm chí bây giờ nghe lại cũng cảm thấy có đạo lý, cô ta luôn cảm thấy trong đó có gì đó sai lầm, nhưng cụ thể sai ở đâu cô ta lại không biết.

 

Hiểu Nhã, nói thật với chị đi, bây giờ có phải em đã hối hận hay không?” Thang Lệ hỏi.

 

“Nói như thế nào đây...” Chu Hiểu Nhã cầm cốc cà phê nóng trên bàn, dùng cái thìa khuấy nhẹ vài cái, vừa đưa đến bên miệng muốn uống lại để xuống, quay đầu nhìn Thang Lệ, khẽ thở dài nói: “Hình như là vậy.”

 

“Ôi...” Thang Lệ cũng thở dài, “Cái này cũng phải trách trước đây chị họ không nhìn ra được tiềm lực của thằng nhóc kia, nếu không làm sao có thể bảo em chia tay với nó, giống như chị trực tiếp tìm một ông già có được tiền tài, nhưng tình cảm lại không có được. Mỗi ngày đi cửa hàng tiêu xài xong thì về nhà nằm ở trên giường, lại có cảm giác mình giống như một món đồ chơi, chờ ông già kia leo lên cưỡi.”

 

Thang Lệ cười gượng, lắc đầu, lại thở dài, có thể thật sự giống như câu hát... Nỗi khổ của người thứ ba có ai hiểu cho.

 

“Tuy nhiên chị vẫn không hối hận.” Thang Lệ lập tức lại khôi phục sự tự tin, “Cho dù mình là món đồ chơi không nhận được tình cảm thật sự, vậy thì đã sao? Nếu như chị không làm món đồ chơi, đời này cũng không có được căn phòng lớn, đời này đều không lái nổi xe Mercedes, đời này cũng đừng mong đeo được nhẫn kim cương!”

 

Chu Hiểu Nhã nhìn Thang Lệ, tâm tình đột nhiên rối rắm, trong lòng cô ta đã rất nhiều lần tự hỏi mình, rốt cuộc là vật chất quan trọng hơn hay là tình cảm quan trọng hơn. Trên thực tế vấn đề này ở trong xã hội hiện nay đã rất rõ ràng, người chọn vật chất vượt xa so với người lựa chọn tình cảm rất nhiều. So với cuộc sống thời kỳ cũ không biết đã tốt hơn gấp bao nhiêu lần, nhưng con người lại là không hiểu được thế nào là thỏa mãn, xã hội phát triển đồng thời lòng tham cũng đang phát triển theo.

 

Thang Lệ đột nhiên lại mỉm cười hỏi Chu Hiểu Nhã nói: “Hiểu Nhã, chị họ hỏi em một câu, em hãy trả lời thật lòng nhé.”

 

Chu Hiểu Nhã gật đầu, Thang Lệ hỏi: “Nếu như Lâm Côn không có sống tốt như bây giờ, trong lòng em còn nhớ tới anh ta sao?”

 

Chu Hiểu Nhã nghe nói vậy thì sửng sốt rất lâu không trả lời được, Thang Lệ lúc này vừa cười vừa nói: “Nếu như bây giờ anh ta vẫn chỉ là một thằng nhóc nghèo khó, em sẽ chỉ có thể thông cảm với anh ta, mà không phải là nhớ thương giống như bây giờ.”

 

Chu Hiểu Nhã không nói lời nào, nhưng trong lòng cô ta đột nhiên hiểu rõ…

eyJpdiI6Ing3a3BWWmg0ZHlxTjd6UjlBNkl0dkE9PSIsInZhbHVlIjoiOHRYWUh0dW9cL1pzSjBRXC9nZU04SGxNS05OZFo3OW40dGdxM3NDKzlaZTFyaVhSazl3XC94aE5MVkJJbkNVVm9cL2N6cHUwZkR4azVPWmNZM3M4UkF3UmxsN1ZUMUpVbjhNb090SENoTStuMG9jPSIsIm1hYyI6ImJkZmZiYjNmNWQzYTU0ODg5N2JmM2ExMDlmMzU4ODBjZDY4YjE4ZjU1MjM5MTMxYTUzN2VjMzRmY2Q2MjZkN2UifQ==
eyJpdiI6InJQN3FhdThSeEVBcFlsVDR0SnY0T3c9PSIsInZhbHVlIjoiOTlScUdcL1lzNGRaa2FmbFd2UlhGM2NjMWJYTlBFY3VFV3FQekozYzkwTVJIVVhUXC94SmFRZjRwbmtjRXdPeXpsbDlYZVcyVnV5YW9KaWl5WWtPWUNCUT09IiwibWFjIjoiM2IwOGRjNDg0MzFiM2Q1N2NhNDk1OTNkZmJhYjllOWQwYTEzM2VhNWNiOTc2ZWQxOWE0Y2YwMjg3YjAwOWU4NCJ9

Ads
';
Advertisement