Da gà Khổng Tư nổi đầy người, phần vì điệu cười địa ngục của Lý Đường, phần vì ớn cho số phận anh họ.
- [Đại ca, cái thẳng đi cùng Khổng Đông Tuệ chuyên chơi some đó. Nam nữ đều some. Soi camera thấy trước khi ẩu đả, thẳng đó cứ khoác vai Khổng Đông Tuệ, dính sát như keo. Không chừng trinh lỗ hậu Tuệ cẩu cũng không còn.
Lý Đường cười khẳng khặc bẩn bựa.
Cả nhà Khổng Tư trợn tròn mắt. Di Hồng tím tái, ngáp ngáp như sắp lặn
đùng ra chết.
Lăng Việt liếc bố mẹ cô, nhíu mày mất tự nhiên, nạt Lý Đường:
- Bớt bát quái đi. Nói chuyện nghiêm túc.
- [Đó là chuyện nghiêm túc còn gì. Mua dâm là tội, bán dâm cũng là tội. Thằng kia nhà giàu lắm, không chừng ném tiền cho Khổng Đông Tuệ hút hít rồi đè xuống chịch luôn.]
Di Hồng ngã vật ra sàn, tru lên:
- Không... không.. không phải... Dối trá... Chúng mày dàn dựng để chối tội. Chính mày... Đám ma cô kia là người của mày. Thắng đã đâm con tao cũng nhận tiền của mày... Là mày hại con tao...
Lăng Việt cúp máy, thản nhiên nhìn Di Hồng giãy giụa trên đất.
Bà ta đảo mắt như rang lạc, gào lớn:
- Con tao không nghiện ngập... Nó ngoan ngoãn hiền lành, sao có chuyện nghiện hút được... Điêu toa... Dối trá. Mày hại nó... Chúng mày đóng kịch lừa người...
Khổng Tư tức lộn ruột, trừng trừng nhìn Di Hồng. Bố cô âm trầm nghiên răng nghiến lợi. Mẹ và anh trai khinh thường ra mặt.
Lăng Việt thản nhiên, im lặng, ánh mắt tối đen xoáy vào như róc thịt lột da Di Hồng, khiến mụ khiếp sợ. Tuy nhiên mụ vẫn già mồm:
- Mày không nói gì... chính là công nhận. Tao báo cảnh sát... Tạo báo cảnh sát gỗ cổ mày...
độ.
- Cứ tự nhiên.
- Cái gì?
- Báo cảnh sát đi.
- Mày... mày... Thách thức tạo? Được... tao cho mày biết thế nào là lễ
Di Hồng điên cuồng lấy điện thoại ra, gọi:
- Alo... Cảnh sát Chung phải không? Tôi là mẹ của Đông Tuệ... Tôi biết ai
đã đâm con tôi. Tên hắn là Lăng Việt. Chính hắn đã thuê người đâm.
Đầu dây bên kia nói gì đó. Di Hồng thở phì phì, nhíu mày:
- Bằng chứng? Không có... Nhưng hắn tự nhận rồi.
- [...]
- A... tôi chưa kịp ghi âm. Hắn đã nhận, cần gì ghi âm. Các cậu cứ cho người tới gỗ cổ hắn về đồn là được.
- [...]
- Cái gì? Sao lại không thể bắt? Biết rõ ràng hắn làm, cứ thể bắt chứ... Bắt khẩn cấp, xin lệnh sau.
-[...]
- Tại sao lại rắc rối như vậy? Bắt đi rồi tìm bằng chứng sau.
Bên kia nói câu gì đó rồi cúp máy.
Di Hồng phát rồ lên:
- Alo... Cảnh sát Chung... Alo...
Khổng Tư không còn gì để nói. Ruột gan lộn tùng phèo vì tức, đồng thời khinh thường sự ngu xuẩn điên khùng của Di Hồng. Sao một quý phu nhân nhà giàu đã trải qua đủ thứ chuyện lại có thể nói những lời như vậy? Bà ta không hiểu luật à? Hay cố tình không hiểu?
Nói năng điên rồ như kẻ thất học. Bà ta là cái thá gì mà đòi nói vài câu cảnh sát phải làm theo trong khi không hề có bằng chứng. Còn đòi bắt trước tìm chứng cứ sau nữa chứ. Nghĩ đây là thời phong kiến à?
Di Hồng đỏ mặt tía tai hùng hổ đứng lên bấm điện thoại, gọi cho người khác. Giọng điệu vẫn hống hách, yêu cầu cảnh sát đến bắt Lăng Việt. Chắc cũng bị hỏi bằng chứng, bà ta nói dối:
- Tôi có bằng chứng. Tôi sẽ giao nộp sau... Cái gì? Phải nộp luôn bây giờ? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Nhà tôi có hiềm khích với Lăng Việt, không phải hắn làm thì ai làm? Club của hắn, người của hắn sắp xếp sẵn...
- [...]
Di Hồng im lặng, mặt từ đỏ chuyển sang tái:
- Cậu bảo sao? Club Quan Sơn không phải của Lăng Việt? Hắn nói là của
hắn mà...
Ơ... Lăng Việt chưa hề nói thế nhé.
Lúc Di Hồng nói tên club, Lăng Việt chỉ im lặng lấy điện thoại ra gọi cho Lý Đường.
Thật không ngờ mụ này điêu như vậy.
Nếu không va chạm, Khổng Tư còn tưởng bác dâu hai cũng không đến nỗi nào.
Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Vui vẻ thì hi hi ha ha, sóng gió đến lập tức trở mặt nhanh như chớp.
- Cậu bảo gì? Chủ club họ Quỳ? – Di Hồng đảo mắt hoang mang – Nhưng mà... con trai tôi... Nhưng... Chắc chắn bọn ma cô đã xô xát với con tôi là người của Lăng Việt.
- [.......]
- Cái gì? Không thể như thế được... Chúng nói dối... Con tôi không hút chích, không nghiện ngập. Không được tin chúng... Lăng Việt đặt bẫy thẳng bé. Bọn đó nói điêu theo sự sắp xếp của Lăng Việt. Hắn muốn triệt hạ nhà tôi.
- [...]
Di Hồng rụng rời tay, lảo đảo tại chỗ:
- Có... có video gì? Có video gì? Không đúng... là cắt ghép, dàn dựng...
Không đúng... Alo, alo...
Người ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
Di Hồng điên cuồng gọi lại.
Người nọ không nghe.
Bà ta sấn sổ xông tới, chỉ tay, gào vào mặt Lăng Việt:
- Mày... là mày phải không? Chính mày đã làm giả video con tao hút
chích, đưa cho mấy thằng mày thuê để chúng tố cáo với cảnh sát?
Mẹ cô không chịu được nữa, kêu lên:
- Chị dâu, chị nói lý một chút... Sao lời nào cũng quy tội cho Lăng Việt vậy? Đầu tiên chị bảo con chị tới club của Lăng Việt, bị đâm trong club. Nhưng đâu phải... Nó xô xát với người ta, bị tống ra ngoài còn tiếp tục đánh, đâm ở con hẻm bên ngoài club. Đến club của Lăng Việt, bị đâm thì đổ tội cho Lăng Việt. Giờ cảnh sát nói club không phải của Lăng Việt, vậy phải đổ tội cho ông chủ họ Quỳ chứ. Còn chuyện con chị đi mua dâm, bán dâm, chơi bời, hút chích bị quay video, tại sao cũng đổ lên đầu Lăng Việt? Chị có biết
chị đang đối diện với ai không? Đây là Tô Dao, chị quên sao? Có phải lưu mạnh đầu đường xó chợ đâu mà rảnh rỗi vô công rồi nghề rình rập con trai chị.
Di Hồng tức nghẹn họng, quay sang định chửi, mẹ cô quát lớn chặn ngang:
máng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất