Khổng Tư lo lắng suốt ngày, không dám nhắn tin cho Bá Hiên, sợ cậu làm loạn lên. Nếu vệ sĩ theo sau bảo vệ, cô không thể tới bệnh viện, càng không thể hẹn Bá Hiên cùng tới bệnh viện. Vệ sĩ sẽ báo cáo cho Lăng Việt nhất cử nhất động của cô. Hắn ghen tuông lồng lộn như vậy, lại đang sẵn tiết gà trong người, lỡ hẳn vì tức Bá Hiện mà phang luôn cả Bá gia, Khổng Tư còn mặt mũi nào nhìn họ.
Gây với người Khổng gia là đủ lắm rồi, không cần kéo thêm hận thù, càng không nên biến bạn thành thù, tự cách ly mình với xã hội.
Khổng Tư suy nghĩ lung tung, quyết định chờ xem Lăng Việt sắp xếp kiểu
gì rồi tuỳ cơ ứng biến.
Chiều tối, họ về Khổng gia ăn cơm.
Bữa cơm diễn ra sớm hơn thường lệ.
Bố hỏi mấy câu, Lăng Việt khẳng định mình không biết gì về vụ của Đông Tuệ, bố tin hẳn. Điều đó khiến hắn ngầm vui vẻ, không khí trên bàn ăn cũng thoải mái hơn không ít.
Khổng Tư lo lắng về chuyện đi khám thai, không ăn được bao nhiêu. Mẹ cô nhắc:
- Ăn đi con. Sao ăn ít vậy?
- A... Gần đây con bị căng thẳng, dạ dày hơi có vấn đề.
- Đi khám chưa?
- Chưa ạ. Chưa có thời gian. Khi nào thấy không ổn con sẽ đi.
- Ừ, chú ý sức khoẻ.
- Vâng.
Cả nhà dùng bữa xong, ra phòng khách uống trà, ăn hoa quả. Người giúp việc lấm lét đi vào báo:
- Ông bà chủ... Bà Di Hồng đang ở ngoài cổng. Bảo vệ hỏi có cho vào không ạ?
Không khí lập tức ngưng đọng.
Sắc mặc bố cứng lại:
- Biết ngay...
Ý bố là Di Hồng cho người theo dõi nhà cô, biết Khổng Tư và Lăng Việt về
ăn tối nên chạy đến gây sự.
Bố thăm dò biểu cảm của Lăng Việt, thấy hắn lạnh mặt, khoé miệng khế nhếch thì vẫy tay với người làm:
vào.
- Để bà ta vào. Gọi sẵn vài bảo vệ tới. Không cho bà ta mang vệ sĩ
- Vâng. – Người giúp việc đi ra truyền lệnh.
Bố nói với Lăng Việt:
- Sáng nay bà ta gọi điện náo loạn mấy trận. Cứ để bà ta vào xem thực
hư thế nào, giải quyết một lần cho xong.
- Cháu hiểu. – Lăng Việt lạnh lùng đáp.
Sát ý loé lên trong đáy mắt hắn khiến người nhà cô rợn tóc gáy.
Một lát sau, Di Hồng xồng xộc đi vào phòng khách, nhìn một lượt. Mắt bà ta hơi sưng đỏ, vẻ mặt hung tợn như sắp giết người. Không cần biết trong phòng có những ai, bà ta chỉ tay vào Lăng Việt, quát lớn:
- Thằng khốn giết người... Đồ súc vật máu lạnh. Sao mày dám thuê người đâm con tao?
Lăng Việt đường hoàng vắt chéo chân, âm trầm đối diện với sự hùng hổ của Di Hồng mà không hề có chút chột dạ nào. Giọng hắn lạnh và cay nghiệt:
- Có bằng chứng không?
- Bằng chứng... Cần gì bằng chứng. Con tao đến club của mày uống rượu, bị đâm trong đó, mày không phải thủ phạm thì ai.
Khổng Tư ngạc nhiên. Bố mẹ và anh hai cũng chưa nghe tin này, tỏ ra sửng sốt.
Lăng Việt lạnh lùng hất hàm:
- Club nào?
- Còn club nào nữa chứ... Mày có bao nhiêu cái club? – Di Hồng tức quá
gào lớn.
- 13.
- Hå?
- Bà điếc à? – Hắn khó chịu rít. – Tôi có 13 cái club. Con bà đến club nào?
Toàn thân Lăng Việt như có lệ khí bao phủ dù hắn không cử động, chỉ thay đổi một chút biểu cảm và ánh mắt. Đến Khổng Tư còn sợ huống hồ những người khác. Lâu lắm rồi cô mới thấy Lăng Việt tức giận kiểu này. Di Hồng ngáp ngáp mấy giây, lắp bắp:
- Club Quan Sơn...
Lăng Việt hừ lạnh, lấy điện thoại ra gọi điện, mở loa ngoài.
Mọi người tự động im lặng, dỏng tai chờ nghe. Di Hồng đứng thở phì phì, dù muốn mắng chửi, kết tội nhưng không hiểu sao không dám làm càn trước mặt Lăng Việt.
- [Alo, đại ca.] – Điện thoại nối máy, giọng Lý Đường vang lên.
- Đêm qua club Quan Sơn có chuyện gì? – Lăng Việt hỏi.
- [À... Em đang định gọi. Thắng tạp chủng Khổng Đông Tuệ kéo một đám cẩu tới nốc rượu, muốn gây sự quỵt tiền, phá club. Đang xô xát với nhân viên và quản lý thì va phải một đám ma cô. Trong đám này có một thắng quen Khổng Đông Tuệ, từng bán chịu ma tuý cho nó, vẫn chưa đòi được hết tiền. Thắng đó kích động bọn xung quanh, hai bên lao vào xô xát. Quản lý gọi bảo vệ tới tổng cổ chúng khỏi quán. Chúng kéo nhau ra con hẻm phía sau ẩu đả tiếp. Khổng Đông Tuệ bị đâm gục trong hẻm. Đám cẩu tháo chạy hết, bỏ nó lại một mình. Người qua đường gọi cấp cứu hộ. Cảnh sát đã tới lấy dữ liệu camera. Sau hẻm cũng có camera.
Một đoạn hội thoại ngắn với hàng đống tin tức giật gân khiến bố mẹ, anh hai và Di Hồng trợn mắt há mồm.
Khổng Tư hả hê, sung sướng khi người gặp hoạ.
Đẹp mặt chưa.
Nào là nghiện ma tuý, mua chịu ma tuý chưa trả hết tiền. Nào là xô xát
bên ngoài quán, bị đâm gục trong hẻm.
Di Hồng có biết con trai nghiện ngập không?
Vẻ mặt tím tái kia chắc không biết chứ gì...
Lăng Việt hỏi:
- Thấy rõ mặt thắng đâm không?
- [Thấy chứ. Thăng đó có tiền án tiền sự, giờ đang dắt gái ở phố đèn đỏ. Mụ Di Hồng quậy tới chỗ anh à?]
- Quậy. – Lăng Việt cười khẩy. – Nói tao là thủ phạm.
- [Ha ha...] – Lý Đường cười, giọng khàn khàn như người ốm, nghe tà ác kinh khủng. – [Để em báo cảnh sát lấy mẫu tóc và nước tiểu của Khổng Đông Tuệ đi xét nghiệm ma tuý. Đến lúc xuất viện, xuất vào trại cai nghiện luôn.]
- Không cần báo. Cứ để đấy... Giờ nó ra ngoài dẫm phải đinh là dotao rải, bị cướp giật là do tạo thuê người cướp, bị gái lừa cũng là gái của lừa. Bị bắt vì tội mua bán sử dụng và tàng trữ ma tuý...
- [Cũng tại anh luôn. Ha ha...] – Lý Đường cười trào phúng. - [Đại ca, không báo cảnh sát họ cũng biết thôi. Camera quay rõ mặt, đám ma cô sớm muốn sẽ bị bắt hết. Chúng nó sẽ khai hết những thứ bất lợi cho Khổng Đông Tuệ, có lợi cho chúng. Không sớm thì muộn, chuyện nó nghiện ngập cũng lộ.]
- [Không cần chỉ điểm. Họ theo dõi bọn buôn ma tuý, biết hết. Nghe nói Khổng Đông Tuệ có tàng trữ một lượng kha khá ma tuý. Ha ha...]
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất