Tây Minh Viễn bị hắn nói như vậy lại không hề giận dữ, khẽ cười bảo: “Đế Quân không muốn mời Minh Viễn vào ngồi chút sao?”
“Bốn Đế quân sợ ngươi ngồi không yên.
“Sao có thể chứ, nhìn xem, hai vị thuộc hạ của Đế quân đã hết lòng đón tiếp Minh Viễn, Minh Viễn vô cùng cảm kích.” Người mà Tây Minh Viễn nói chính là Tằng Đình Minh và Hoa Kiến Công đang bị hai tên thuộc hạ xách trên tay.
Hắn ta vừa dứt lời thì hơn hai chục tên thuộc hạ kia đều cười ầm lên, khoa trương, ngạo mạn! Điện Cửu Tiêu bị chúng tấn công dữ dội đã đành, còn bắt sống hai chủ tướng của họ, đúng là như tát một phát vào mặt, hả hê quá mà!
“Trung Nguyên các ngươi luôn rêu rao chủ nhân Phá Vực lợi hại đến nhường nào, nhưng ta thấy cũng chỉ đến vậy là cùng!”
“Còn chẳng bằng một cọng tóc của Viễn Vương tử nhà ta!”
“Ha ha ha, để điện Cửu Tiêu này lại cho Viễn Vương tử của chúng ta làm hành cung cũng được, chủ Phá Vực cái quái gì, nhân lúc còn sớm mau biến đi!”
Những người mà Tây Minh Viễn dẫn đến đều cười khoái chí, tên nào tên đấy cực kỳ xấc xược hỗn hào.
Cả hơi thở lẫn toàn thân Ưng Vệ đều lạnh băng, lửa giận gần như sắp bổ nhào về phía đối phương, nhưng vì Tầng Đình Minh và Hoa Kiến Công vẫn ở trong tay chúng nên họ ít nhiều cũng e dè.
Còn nữa, Nguyệt đâu rồi?
Vừa nhớ tới Nguyệt Vệ thì một bóng hình bay vút tới, dừng bên cạnh Lệ Tử Mặc, người tới chính là Nguyệt Vệ.
Hắn ta liếc nhìn Tần Phong Hi, trầm giọng nói: “Chủ nhân, trong điện Cửu Tiêu có gián điệp!”
Lời này vừa nói ra, Ưng Vệ lại không nhịn được mà nhìn Tần Phong Hi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Là ai?”
“Vẫn chưa tìm ra được.”
Nguyệt lại nhìn thoáng qua Tần Phong Hi
Ánh mắt họ bị Tây Minh Viễn bắt gặp, khóe môi hắn ta cong lên, nhích một bước chân lên dịch chuyển góc độ, nhìn thấy một người phụ nữ đứng phía sau.
Ăn mặc kiểu thị nữ, nhưng màu sắc y phục lại không giống với thị nữ mà họ từng thấy. Nàng còn đứng sau lưng Lệ Tử Mặc, lẽ nào là thị nữ của điện tam trọng? Thú vị rồi đây, nghe nói Lệ Tử Mặc không gần nữ sắc, trong điện tam trọng không có thị nữ, cũng chưa từng có ai dám đứng sau lưng, người phụ nữ này quả là đặc biệt đấy! “Hỗn xược, sao các ngươi có thể vô lễ với Đế quân như thế.” Tây Minh Viễn khẽ khàng trách cứ, ngược lại khiến cho sắc mặt đám người Nguyệt Vệ càng khó coi hơn. “Tây Minh Viễn, ngươi muốn như thế nào” Nguyệt Vệ bước lên trước một bước: “Điện Cửu Tiêu không phải nơi các ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi” Hắn ta vẫy
tay, bốn phía trên cao trong điện tam trọng vốn dĩ không có ai ngoài họ đột nhiên có mấy chục thị vệ áo đen lao ra, tay cầm cung tên, đồng loạt nhắm mũi tên về phía đám người Tây Minh Viễn.
Sở dĩ hắn ta tới muộn là bởi sắp xếp những việc này, điện tam trọng không còn ai khác, không sợ ngộ thương, làm một phen bắt rùa trong chum thì bọn chúng ắt phải một đi không trở về!
Người đàn ông xách Tằng Đình Minh thầm mắng: “Sao bảo Lệ Tử Mặc chỉ có một nhóm ám vệ sao? Không phải chỉ có bốn thị vệ đứng đầu à? Bốn nhóm đó đều bị chúng ta đánh bại rồi, giờ lũ người này lại ở đâu ra đây?”
Ở đâu ra đây?
Tây Minh Viễn cũng không biết!
Nhưng giờ khắc này hắn ta biết, họ tự cao quá rồi.
Cả chặng đường tiến vào Phá Vực không một ai hay biết, cả chặng đường trên núi không quá trắc trở, thẳng tiến đánh vào điện Cửu Tiêu khiến họ bắt đầu dương dương đắc ý! Không ngờ lại quên mất uy danh trước đây của Lệ Tử Mặc!
Chủ nhân Phá Vực, Đế quân Lệ Tử Mặc, mười ba tuổi đã uy danh hiển hách, vậy mà họ lại dám coi khinh hắn!
“Thả người của ta ra thì ta sẽ tha chết cho các ngươi. Lệ Tử Mặc hờ hững nói, khí thế lạnh lùng cao ngạo không chút che giấu nhắm thẳng vào đối phương, mấy người bên đó nhất thời không chống đỡ nổi, bất giác lùi lại hai bước.
Mới chỉ là khí thế thôi.
Cái gọi là khí thế bức người chắc chính là như vậy.
Lúc này Tần Phong Hi nắm chặt lấy ống tay áo hắn. Lệ Tử Mặc cảm giác được, lòng hắn bất giác mềm nhũn. Hắn chưa từng trải qua sự mềm mại này, suýt nữa thì
không giữ được khí thế lạnh lùng cao ngạo kia.
Hắn hiểu ý của nàng, nàng đang cảnh cáo hắn không được dùng nội lực.
Nhưng tên Tây Minh Viễn này có lẽ phải để hắn ra tay mới được. Đội cung tiễn cùng lắm chỉ có thể áp chế được hơn hai mươi tên thủ hạ, chú thuật và võ công của Tây Minh Viễn khác xa họ.
Tính tình Vương tử Tây Cương này, Tần Phong Hi vẫn cứ là thích. Đúng là vô liêm sỉ có thừa. Chém giết suốt cả chặng đường tới đây, giờ còn nói là khách từ xa tới!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất