Bạn Thân Đừng Hòng Chạy Thoát - Lê Trúc Ly

 

Chương 17 

Sau khi cúp máy xong Lê Trúc Ly liền đứng dậy đi thay quần áo cô chọn một chiếc váy dài quá gối màu trắng rồi trang điểm nhẹ nhàng. 

Lê Trúc Ly nhìn mình trong gương rồi lẩm bẩm: “Chỉ là vì chuyện công ty nên mình mới đến gặp anh ta thôi sau khi bàn xong công việc mình sẽ trở về ngay”. 

Lúc Lê Trúc Ly xuống lầu thì vô tình gặp anh trai của cô là Lê Thái. 

Lê Thái nhìn đồng hồ cũng đã khá trễ mà em gái còn đi ra ngoài nên lên tiếng hỏi: “Muộn rồi em còn đi đâu nữa vậy hả?”. 

Lê Trúc Ly do dự rồi lên tiếng đáp: “Bạn em có chuyện buồn nên hẹn em ra ngoài ngồi với tâm sự với nó một chút đó mà”. 

“Là bạn trai hay bạn gái vậy hả?”. 

Lê Trúc Ly có chút cáu: “Anh đang quản em đó sao? Em đủ tuổi trưởng thành rồi em biết mình nên làm gì không nên làm gì không cần anh phải quản đâu”. 

Lê Thái liền lên tiếng giải thích: “Anh không có ý quản lý gì em hết anh chỉ quan tâm em thôi, em thân con gái đi ra đường đêm hôm nguy hiểm nên anh mới hỏi để biết em đi đâu thôi mà”. 

“Em qua nhà gặp Thiên Ý được chưa? Nếu về quá muộn thì em sẽ ngủ lại đó một đêm như vậy anh đã an tâm chưa?”. 

Lê Thái gật đầu: “Được rồi”. 

Lê Thái cũng biết Lê Trúc Ly và Nguyễn Thiên Ý là bạn thân từ hồi học cấp 2 nên anh vô cùng yên tâm khi em gái đi đến nhà Thiên Ý. 

Dạo gần đây bạn bè Lê Thái là những ông chủ làm ăn lớn cũng có ý với Lê Trúc Ly nên anh đang tính sắp xếp cho em gái đi xem mắt một số người, gả vào hào môn thì có thể sung sướng cả đời còn giúp đỡ cho công ty có thêm chỗ dựa nên anh khá quan tâm đến chuyện tình cảm của cô. 

Lê Trúc Ly lái chiếc Ferari màu đỏ chạy thẳng đến nhà của Ngô Hoài Phong, cô khá bất ngờ khi thấy anh đứng trước cổng chờ. 

Khi thấy xe của Lê Trúc Ly chạy đến thì Ngô Hoài Phong mở cổng cho cô chạy xe vào trong sân luôn. 

Vừa gặp mặt Ngô Hoài Phong đã lên tiếng trêu ghẹo Lê Trúc Ly: “Em đúng là kẻ tham công tiếc việc mà, muộn thế này vẫn không tiếc công sức đến gặp anh bàn công việc”. 

Lê Trúc Ly thở dài đáp: “Nếu không chỉnh sửa bổ sung điều khoản trong hợp đồng thì công ty phải tạm dừng hoạt động mấy ngày chờ anh đi công tác về mới bàn bạc được như vậy sẽ tổn thất rất lớn do đó mà có trễ thì tôi vẫn phải đến gặp anh đó thôi tổng giám dốc Ngô à”. 

Ngô Hoài Phong nghe cách xưng hô của Lê Trúc Ly đối với mình có chút xa lạ thì nhíu mày: “Em bị sao vậy? Giữa chúng ta có cần xa lạ như vậy không?”. 

Lê Trúc Ly ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hoài Phong rồi lên tiếng: “Trễ như vậy còn đến làm phiền anh thật sự ngại quá nhưng cũng vì lợi ích chung của hai công ty mong tổng giám đốc Ngô dành chút thời gian xem lại điều khoản bổ sung trên hợp đồng giúp tôi”. 

Lê Trúc Ly đưa tiệp hồ sơ trên tay đến trước mắt của Ngô Hoài Phong, anh nhìn qua bằng ánh mắt không mấy vui vẻ rồi đáp: “Cũng phải vào nhà ngồi rồi mới xem được chứ, ngoài sân tối như thế làm sao mà thấy đường”. 

Ngô Hoài Phong xoay người chậm rãi đi vào trong, Lê Trúc Ly cũng miễn cưỡng đi phía sau anh vào phòng khách. 

Ngô Hoài Phong đi vào trong bếp làm một ly nước cam, ánh mắt của anh trở nên âm u lén lút bỏ thêm một viên thuốc nhỏ màu trắng vào ly nước cam rồi mang ra phòng khách đưa cho Lê Trúc Ly: “Uống nước chờ anh xem lại điều khoản bổ sung trên hợp đồng cái đã”. 

Lê Trúc Ly thấy Ngô Hoài Phong cũng có ý phối hợp nghiêm túc xem hợp đồng nên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cầm ly nước cam lên uống trong khi chờ đợi anh. 

Ngô Hoài Phong ngồi xem hợp đồng thi thoảng sẽ lén lút đưa mắt nhìn Lê Trúc Ly một cái, anh thấy cô đang cầm điện thoại bấm bấm hình như là đang nhắn tin với ai đó, đã vậy tâm trạng có vẻ rất tốt nên thường xuyên cười khi tin nhắn đến. 

Qua một lúc thật lâu, Ngô Hoài Phong mới ngẩng đầu lên nhìn Lê Trúc Ly rồi lên tiếng hỏi: “Em đang nhắn tin với ai mà vui quá vậy hả?”. 

Lê Trúc Ly tỏ vẻ thờ ơ: “Đây là chuyện cá nhân của tôi không liên quan đến tổng giám đốc Ngô đây”. 

“Nhưng anh vẫn cứ thích quan tâm đó thì sao hả?”. 

Lê Trúc Ly ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt điềm tĩnh không gợn sống rồi đáp lại: “Tôi nghĩ lần trước chúng ta cũng đã nói rõ quan điểm với nhau rồi, anh không muốn ràng buộc bởi hôn nhân tôi lại không thích vui chơi qua đường vì vậy tôi nghĩ tôi và anh nên chấm dứt mối quan hệ mập mờ trước nay đi”. 

Nghe Lê Trúc Ly nói vậy trên mặt của Ngô Hoài Phong là vẻ mất mát: “Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta kéo dài bao nhiêu năm đổi lại chỉ được như vậy thôi sao Trúc Ly?". 

Lê Trúc Ly khẽ thở dài rồi đáp: “Tôi mệt mỏi rồi không muốn đuổi theo một người không dành vị trí nào cho mình trong tim nưa hết, tôi cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và anh hiện giờ là đối tác cũng tốt mà, chờ đến khi hết hợp đồng lần này tôi sẽ không bao giờ hợp tác với anh lần nào nữa đâu, đến lúc đó chúng ta cũng không cần gặp nhau anh không phải chướng mắt vì tôi nữa”. 

Ngô Hoài Phong cảm thấy trái tim mình đau nhói lên khi nghe Lê Trúc Ly nói như vậy, anh chưa từng nghĩ có một ngày cô sẽ đối xử với anh xa lạ như thế, tuyệt tình như thế. 

Ngô Hoài Phong để tập hồ sơ trong tay qua một bên rồi nhìn thẳng vào Lê Trúc Ly sau đó lên tiếng hỏi: “Ngày hôm nay em quyết định làm người lạ với anh sau này em có từng nghĩ bản thân sẽ hối hận không hả Trúc Ly?”. 

Lê Trúc Ly do dự một lúc rồi nhàn nhạt lên tiếng đáp: “Tôi thấy bản thân mình ngốc bấy nhiêu đã quá đủ rồi, tình cảm không có hồi kết thì hà tất phải cố chấp làm gì, anh hai tôi cũng đã sắp xếp cho tôi đi xem mắt một số người rồi nếu cả hai bên đều cảm thấy hợp tôi nghĩ là mình sẽ kết hôn”. 

Ánh mắt của Ngô Hoài Phong liền nỗi lên sát ý, anh rất căm thù Lê Thái, anh thầm nghĩ trong đầu “Tại sao cứ phải là Lê Thái cản đường của mình chứ, năm đó cướp 

mất ba mẹ mình bây giờ lại muốn cướp mất người con gái mình yêu ra khỏi vòng tay mình hay sao?! Đúng là khốn khiếp mà”. 

Ngô Hoài Phong híp mắt lên tiếng: “Anh nói em biết không phải ai cũng có tư tưởng thoáng như anh đâu, đến lúc những người đàn ông kia biết em từng lên giường với người đàn ông khác rồi liệu có còn chấp nhận em được không hả? Em phải suy nghĩ kỹ chuyện này bởi vì nó ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của bản thân em và cả gia đình em nữa đó”. 

Lê Trúc Ly bình thản đáp: “Cảm ơn tổng giám đốc Ngô đã quan tâm đến chuyện danh dự của tôi như thế nhưng mà anh nói câu này không cảm thấy rất buồn cười sao? Lần đầu tiên của tôi là do anh cưỡng ép cướp đi sau đó những lần khác vẫn là anh cố tình ép tôi quan hệ cùng anh nhưng anh lại không có ý định chịu trách nhiệm với tôi còn dám nói đạo lý thật là không biết xấu hổ mà”. 

Ngô Hoài Phong liền lên tiếng chống chế: “Em hiểu lầm ý anh rồi, lần trước anh nói là bản thân chưa muốn kết hôn chưa muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân thôi chứ anh đâu có nói không chịu trách nhiệm với em”. 

“Nhưng ma hiện giờ tôi lại không cần anh phải chịu bất cứ trách nhiệm với tôi nữa hết, chúng ta đều trưởng thành đủ tuổi chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình rồi xem như những lần đó là ngoài ý muốn đi, hơn nữa tôi ra nước ngoài du học mấy năm cũng tiếp thu những điều tiến bộ của họ, đối với tôi chuyện kia cũng là nhu cầu sinh lý bình thường ai cũng phải có hết, nếu không gả được cho người trong nước thì tôi sẽ kết hôn với bạn học ngoại quốc của tôi, tôi có nhiều hơn một sự lựa chọn nên anh cứ yên tâm đi tôi nhất định không làm phiền đến anh đâu”. 

Ngô Hoài Phong nghe thấy những lời nói này đột nhiên lại cảm thấy vô cùng tức giận, anh luôn nhận định rằng anh mới là người có thể đem lại hạnh phúc cho Lê Trúc Ly nhưng đến cuối cùng anh toàn làm cô tổn thương mà rời xa anh thôi. 

“Em còn nói mấy lời sáo rỗng đó với anh thì anh sẽ không ký lại hợp đồng này đâu”. 

Lê Trúc Ly đứng dậy: “Không sao hết, tôi có thể tìm công ty khác ký hợp đồng bù lỗ vào phần hợp đồng với công ty anh cũng được, mấy chuyện nhỏ này không thành vấn đề lớn với tôi đâu”. 

Lê Trúc Ly nói rồi liền xoay người bỏ đi, Ngô Hoài Phong liền đứng dậy bước vội đến rồi kéo tay của Lê Trúc Ly lại: “Hóa ra em là người làm việc theo cảm tính đến vậy, vì chuyện cá nhân mà em có thể không quan tâm đến lợi ích chung của cả hai công ty như vậy là rất thiếu trách nhiệm và chuyên nghiệp em có biết không hả?”. 

Lê Trúc Ly nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi đáp lại: “Hợp đồng bổ sung nếu không ký được chỉ ảnh hưởng đến lợi nhuận bên công ty của gia đình tôi thôi phần lỗ đó tôi chịu được không cần anh quan tâm, không ký điều khoản bổ sung anh chẳng mất mát gì cả mà”. 

“Em” Ngô Hoài Phong tức đến lộn cả ruột tính đem hợp đồng ra uy hiếp Lê Trúc Ly ai ngờ cô lại cứng rắn như thế. “Đêm khuya mà còn quấy rầy tổng giám đốc Ngô mong anh thứ lỗi, tôi xin phép về trước”. 

Lê Trúc Ly vừa đi đến cửa chính nhà Ngô Hoài Phong thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng mọi thứ trước mắt cô như có hai cái xếp chồng lên nhau, mắt cô thấy mọi thứ nhòe đi, cô dùng tay vỗ vỗ đầu khiến cho mình tỉnh táo nhưng mà không có tác dụng. 

eyJpdiI6Im1TYjFsYXVmVkZWM3hyTU1kbHM5RkE9PSIsInZhbHVlIjoibGVoMVV0eStINmZzSUREOVUwd3RUemNrZ2xRNGJuOG9FTHdoeGJpVTFGamlZNXZmWFExTWNBdFJ5TGJCc2Z2SElNNUp3WFJlVDBDYjRFTjhBeUtxQnlRNXhrYko4YkpNSmd2Wng2bnltMkhGVnl0d29CSnNsTkxlVFJrTFlwQ0Fpd0JVcFpyd3FRMjIzRUprUlE5d3F1QkxPV0xacjhuTlpuMmtlcE9ES0wyYkxnN0dTMytjWkxVZzRNQXh6elJpeUhlWVF2RUg1WUxKNUZaRTNaR3dcL2w3NE9DXC8yZitRODJ4SElVak1WcHlFaDRxVENMY3d5eDh5cDhHZTdxU0VYOVkxSkpTcjhTb00xcGdmMHFPRnhuSVwvcWdvXC8yQ0JjRFlqWGtrVkhRdDhnN2dSTTlwcjltZ1hwa3BYU2tDTXVET3hqQkhLYW4rN3R4c2RmNFZqNGxcLzFyZE5WMStcL3VrR0RRTTZidUowdDZqNkoycm9ZQm1zSFF1aE5HQ1BYUnZJYnNEbDVMRkdSV1d3V0pMbm1uVUowQUlINTR3TzIyWFBtWlwvR25vNVpVQTVlV1p0SUxnQ1AyS1JWYmRGenQzUExBcUZJTm5wbmtIUGdNM1dScU1aWmZubGZEZDhDaE5IN0VIc2NqWVArdmVvOHNUbGo5dVwvXC9yQmpQZ1AxdHIyeVJrdnpYb0RJaWxuTjhFOEFIR3pXZjNMSkI4VGpCT2U4WnRqYUtKbDZLM3pnPSIsIm1hYyI6IjYwNzIzOTE5NDM5NWE1MmJmMzVkOGZlZmZlMjZhMTFjYTU5NmEwOTM4Y2Q0NTk2ZTY4ZDJmOTk1YTU3MWFjYTYifQ==
eyJpdiI6IlZzeTVtRlwvWDNFQ2NRZCtRWVR1S2d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlgzTm5haWlCN1dLb21KQktRZEFkdVZHQ1J1Z0M5ejhlQ2Y0WTRaQlpqeW85YlBvNmMra2M1WFIwd3ZFVW54YUxpWVpvK0NLZzhLVXRaaWxMQzJab2ZtZVwvU3NYdmFrbklNbmhVV3E5WlRTM0RqbzMyUTZ2eGthbVZJRkJ0RTlldGtKdmZTTEhEOXVpeGU5bHY0NFAyWVFVZmtCTzNLODd3QVNyOHl4WWcwQkx0VkdzNFNoemtRb0xBc2hwSys3bnJFVzVKc1NsT1FicVprOWdqenFYQVNoSm5KMGNZblQ3RVFXK3VwQUtiMWY3STZZMnVFSXJpdEdXNUI5dEFHTStcL3JFdEFJVElsbXU2NmYyMlNVWlBqVmk1RFwvakNWXC82a2VzNGlPWkRtSVdTRERnNmYwaHhMNTV1V2FaQnZ3RFFXS2xMTkRCQlwvU1JlZFVycXR1VnpzV0pLc2FxVHRyTUo5dTl4d21Eczd3YnV1UmpPa040TlFMZXFqSjhZSG94M016IiwibWFjIjoiNjI4OGRjMzkwMWI0OTE3OTJiYzk1ODQ2M2MyYzM2ZjJiMDRlNjMxNDhjNzgxYmZlMmU3Y2I1Njg2ZjFkMjUwOCJ9

Ngô Hoài Phong lúc này mới nhớ ra lúc nãy anh đã bỏ một viên thuốc nhỏ màu trắng vào ly nước cam của Lê Trúc Ly bây giờ có lẽ nó đã phát huy tác dụng rồi nên vẻ mặt trở nên đắc ý thầm nghĩ “Để xem em chạy trốn tôi kiểu gì đây Lê Trúc Ly”.

Ads
';
Advertisement