Chương 16
Trở lại với công việc Lê Trúc Ly không tài nào tập trung vào công việc được cả, cô cứ nghĩ đến mấy lời mà Ngô Hoài Phong đã nói, cô yêu anh là thật lòng nhưng mà cô cảm thấy hình như anh không trân trọng thứ tình cảm mà cô dành cho anh.
Càng nghĩ Lê Trúc Ly càng cảm thấy đau khổ trong lòng, cô nhìn bạn bè ai cũng có cặp có đôi mà cảm thấy tủi cho bản thân mình, cô cũng xinh đẹp xuất thân tốt lại có trình độ học vấn cao vậy mà lại không thể ở bên cạnh người mình yêu.
Nhiều ngày sau đó tâm trạng của Lê Trúc Ly cũng không khá hơn là mấy, cô cố gắng vùi mình vào công việc để thôi nghĩ đến Ngô Hoài Phong.
Một buổi sáng nọ, Ngô Hoài Phong đang ngồi trong phòng làm việc thì đột nhiên cửa phòng mở ra, anh cau mày tính lên tiếng mắng nhân viên nào vô ý thức, đột nhiên lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặt một chiếc đầm màu đỏ quyến rũ khéo léo khoe đôi gò hồng thấp thoáng sau lớp vải mỏng, nhất thời anh không thốt thành lời.
Giọng nói ngọt ngào của cô gái kia vang lên: “Nhìn thấy em trở về anh không vui hay sao hả?”.
Ngô Hoài Phong liền khẽ lắc đầu: “Đâu có, anh hơi bất ngờ, sao em về mà không báo để anh đi đón em vậy hả Mỹ Vân?”.
Cao Mỹ Vân khoanh tay trước ngực để lộ nét mặt tinh nghịch: “Em muốn cho anh một sự bất ngờ nên không báo trước đó thôi”.
Ngô Hoài Phong đứng dậy khỏi bàn làm việc rồi bước đến ngồi xuống ghế sofa, anh vẫy vẫy tay với Cao Mỹ Vân: “Qua đây ngồi xuống rồi nói chuyện”.
Cao Mỹ Vân bước qua ngồi bên cạnh của Ngô Hoài Phong rồi ôm lấy cánh tay của anh tỏ vẻ thân thiết.
“Em đi học ở Mỹ, anh có nhớ em không hả?”.
Ngô Hoài Phong khéo léo đáp lại: “Em đi học thôi mà chứ có ở mãi bên đó đâu, hơn nữa ngày nào anh cũng thấy em đăng ảnh trên vòng thời gian, anh xem ảnh cũng như biết được em đang làm gì bên đó rồi mà, với lại ngày nào em chẳng nhắn tin với anh”.
Cao Mỹ Vân liền bĩu môi: “Nhắn tin thì sao chứ, em muốn ngày nào cũng được ở bên cạnh anh cơ”.
Ngô Hoài Phong liền nói: “Khi nào em học xong trở về nước thì vào công ty anh làm việc đến lúc đó em có thể mỗi ngày được gặp anh rồi”.
Cao Mỹ Vân nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt chứa đựng nhiều ý tứ sâu xa rồi nói: “Hoài Phong em không chỉ muốn làm việc cùng công ty với anh đâu, em còn muốn
cùng sống với anh chung một mái nhà cơ”.
“Em muốn sống ở nhà anh mấy năm cũng được, chỉ sợ là sau này em có chồng rồi thì hơi bất tiện thôi, biết đâu sau này em tốt nghiệp xong sẽ phải lòng chàng trai ngoại quốc nào đó rồi định cư ở nước ngoài luôn thì sao?!”.
Cao Mỹ Vân liền cau mày giận dỗi buông tay Ngô Hoài Phong ra: “Rốt cuộc là anh không hiểu thật hay là cố tình không hiểu vậy hả? Em chính là yêu anh muốn gả cho anh mà Ngô Hoài Phong”.
Ngô Hoài Phong nghiêm túc đáp: “Xin lỗi Mỹ Vân nhưng mà anh chỉ xem em như là em gái của anh mà thôi”.
Cao Mỹ Vân liền hằn hộc: “Ngô Hoài Phong anh nên nhớ là lúc ba em mất, anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em suốt phần đời còn lại rồi mà”.
Ngô Hoài Phong thở dài rồi nhàn nhạt lên tiếng đáp: “Anh không phủ nhận chuyện anh đã hứa với bác trai là sẽ chăm sóc cho em cả đời nhưng anh không có hứa lấy tư cách là chồng em để chăm sóc em. Mỹ Vân à có rất nhiều cách để anh hoàn thành lời hứa của mình, anh sẽ tìm cho em một chàng trai tốt để nương tựa cả đời về sau, lúc em kết hôn anh sẽ thay ba em cho em một khoản hồi môn lớn để em có mặt mũi với gia đình chồng, anh sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho em với tư cách là một người anh trai”.
Cao Mỹ Vân nghe thấy như thế liền nổi đóa lên lớn tiếng quát: “Đủ rồi anh không cần phải nói nữa”.
Khóe mắt của Cao Mỹ Vân đỏ hoe lên ngấn lệ vẻ mặt của cô vô cùng đau khổ: “Em không cần anh làm anh trai của em, em cũng không cần anh phải cho em của hồi môn lớn gì hết, em chỉ cần anh yêu em thôi mà Hoài Phong, cuộc đời này em chỉ muốn gả cho anh mà thôi anh đừng có thoái thác nữa được không?”.
Ngô Hoài Phong dời ánh mắt đi chỗ khác rồi lên tiếng: “Mỹ Vân những gì anh có thể làm cho em cũng chỉ đến đó mà thôi, anh không thể yêu em được mong em hãy hiểu cho anh”.
Cao Mỹ Vân liền nắm lấy hai tay của Ngô Hoài Phong đối mặt với anh rồi lên tiếng hỏi: “Tại sao anh lại không thể yêu em, vì em không đủ tốt hay là vì anh có người trong lòng rồi hả?”.
“Vì anh bị gay được chưa hả?”.
Từ nhỏ Cao Thiên Tường đã cho cô con gái duy nhất là Cao Mỹ Vân đi du học ở Mỹ nên cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Ngô Hoài Phong, đến lúc anh sang đó du học cùng cô một thời gian thì hai người mới quen biết.
Cao Mỹ Vân đối với Ngô Hoài Phong là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng trong lòng anh chỉ có một mình Lê Trúc Ly mà thôi nên luôn tìm cách thoát thác.
Năm trước Cao Thiên Tường bị tai nạn giao thông không qua khỏi đã bảo Ngô Hoài Phong hứa thay ông chăm sóc cho Cao Mỹ Vân cả đời về sau, anh biết ông ấy muốn anh phải cưới con gái ông ấy nhưng anh lại không yêu Cao Mỹ Vân.
Ngô Hoài Phong từng nhận ơn giúp đỡ của Cao Thiên Tường nên anh không thể tuyệt tình tuyệt nghĩa, hơn nữa anh không thể cự tuyệt ơn nhân trong lúc ông ấy thập tử nhất sinh nên đã hứa là sẽ chăm sóc Cao Mỹ Vân.
Tuy là vậy nhưng Ngô Hoài Phong biết anh chỉ có thể xem Cao Mỹ Vân như em gái mà đối đãi, cho cô ấy những gì tốt nhất mà thôi chứ không thể nào cưới cô ấy được vì anh chỉ yêu Lê Trúc Ly mà thôi.
Cao Mỹ Vân khi nghe Ngô Hoài Phong nói anh ta bị gay thì liền trưng bộ mặt thối hoắc ra lắp bắp lên tiếng: “Anh...anh vừa nói gì vậy hả Hoài Phong?”.
Ngô Hoài Phong tỏ vẻ đau đớn khổ sở rồi nói: “Chuyện này anh đã giấu rất lâu rồi nếu hôm nay em không ép anh thì anh cũng không nói ra đâu, đây cũng là chuyện khiến anh rất khổ tâm em đừng chọc vào chỗ đau của anh nữa. Em là một cô gái tốt, xinh đẹp tài giỏi nên xứng đáng có một người chồng tốt chứ không phải một kẻ như anh”.
Cao Mỹ Vân ngẩn người ra: “Trời ơi, sao lại có thể như thế chứ? Sao mà ông trời lại đối xử nghiệt ngã với em như thế này chứ? Tại sao anh là gay được? Em không tin đâu”.
Ngô Hoài Phong lên tiếng an ủi Cao Mỹ Vân: “Bản thân anh đôi lúc còn không chấp nhận được chuyện này mà huống hồ là em, anh không yêu phụ nữ nên cũng không có tình cảm với em được, anh xin lỗi, em nên chấp nhận sự thật này rồi tìm một chàng trai tốt hơn anh nha”.
Cao Mỹ Vân hoảng loạn rời khỏi văn phòng làm việc của Ngô Hoài Phong, cô khó lòng mà chấp nhận được chuyện người đàn ông mình đem lòng yêu suốt thời gian qua lại là gay được nên rất sốc.
Ngô Hoài Phong nhìn qua dáng vẻ của Cao Mỹ Vân loạng choạng rời đi mà cảm thấy có chút áy náy, anh lẩm bẩm một mình: “Xin lỗi em Mỹ Vân, cả đời này anh xác định chỉ yêu một mình Lê Trúc Ly mà thôi vì thế anh không thể nào có em hy vọng được hết, xin lỗi vì đã nói dối em nhưng mà chỉ có như thế mới tốt hơn cho em mà thôi”.
Ngô Hoài Phong sợ Cao Mỹ Vân biết chuyện anh yêu Lê Trúc Ly lại làm ầm lên rồi mọi thứ sẽ rối như tơ vò nên anh đành nói dối mình là gay để cô từ bỏ tình cảm dành
cho anh và tìm được người đàn ông khác.
Sau này khi Cao Mỹ Vân kết hôn rồi thì anh vẫn sẽ là một người anh trai tốt là chỗ dựa vững vàng cho cô đúng như lời anh hứa với ba cô.
Buổi tối, Ngô Hoài Phong đang ngồi trong thư phòng xem lại một số hợp đồng của công ty thì nhận được điện thoại của Lê Trúc Ly.
“Muộn như vậy rồi còn gọi anh có chuyện gì sao?”.
Lê Trúc Ly chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng đáp: “Anh có cảm thấy phiền không, nếu không tiện thì để sáng mai cũng được”.
Ngô Hoài Phong liền đáp: “Không phiền, anh đang rất rãnh, em có chuyện gì thì nói đi hay là em đang cảm thấy nhớ anh hả?”.
“Có một số vấn đề phát sinh cần phải bổ sung vào hợp đồng muốn trao đổi với anh”.
Ngô Hoài Phong nghe thấy như thế thì ánh mắt trở nên sắc lẻm anh nở một nụ cười tinh ranh trên môi rồi đáp: “Nếu được thì em đến nhà anh nói chuyện trực tiếp được không, điều khoản trong hợp đồng không thể nói qua loa qua điện thoại được đâu”.
Lê Trúc Ly nhìn đồng hồ cũng hơn mười giờ đêm rồi với lại chuyện lần trước xảy ra ở nhà của Ngô Hoài Phong khiến cô vẫn còn giữ trong lòng không vui nên có chút do dự.
Ngô Hoài Phong chờ mãi mà không thấy câu trả lời của Lê Trúc Ly nên lên tiếng hỏi: "Alo, em còn nghe máy không hả Trúc Ly?”.
Lê Trúc Ly lúc này mới giật mình đáp: “À bây giờ cũng hơi trễ rồi sợ làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của anh hay là sáng mai em đến công ty anh bàn bạc thêm nha”.
“Sáng mai anh có chuyến công tác khoản ba ngày mới trở về chỉ sợ đến lúc đó ảnh hưởng đến tiến độ hợp đồng của hai bên công ty thôi”.
Lê Trúc Ly chần chừ công ty của gia đình cô là công ty xây dựng nếu không thỏa thuận được điều khoản bổ sung hợp đồng thì phải ngưng công việc lại ba ngày như thế sẽ tổn thất khá nhiều nên không được.
Khoảng một phút sau, Lê Trúc Ly nói với Ngô Hoài Phong: “Được vậy bây giờ em lái xe đến nhà anh”.
hôm nay thì tốt rồi là cô lại có việc cần tìm đến anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất