Đúng như dự đoán, dựa theo lời nói của Ngụy Nhiếp Linh, bọn họ tìm được bốn người phù hợp, trải qua một hồi thẩm vấn, mỗi người đều có lý do không có mặt, nhìn như trong sạch nhưng mỗi người đều có thời gian gây án.
Độc dược là lục soát được từ tay một ngự trù, chính là độc mà Thuận Tần bị trúng.
Lục soát được một vật phẩm cung phi trên người cung nữ vẩy nước, Hoàng thượng tự mình chứng nhận đây là vật Thuận Tần đeo.
Cung nữ trong cung Hoàng hậu ước hẹn tình lang trong lúc đưa bánh ngọt, về phần cung nữ hầu cận của Thuận Tần thì lại không nói được mình ở một mình làm gì.
Tuyên Thống đế đang định nổi giận thì nghe thấy cung nhân ở ngoài truyền lời, rằng Thuận Thiên phủ Doãn và ngỗ tác đã đến, lúc này họ đã kiểm tra thi thể xong, đang chờ bẩm báo tình huống.
"Tuyên!"
Thuận Thiên phủ Doãn đã ngoài năm mươi, vóc người hơi gầy, khi quỳ xuống hành lễ, sống lưng ông ta thẳng tắp, nhìn dáng vẻ là một người quật cường công chính.
Người quỳ sau lưng ông ta là ngỗ tác lợi hại nhất phủ Thuận Thiên, Quách Thừa Phong.
Ba đời nhà họ Quách đều làm ngỗ tác, truyền tới thế hệ này, danh tiếng vang xa, nghe nói còn giúp phủ Thuận Thiên xử lý mấy vụ án lớn, cho nên rất được Hoàng đế tin tưởng.
Khi Quách Thừa Phong tiến vào, Ngụy Nhiếp Linh không nhịn được chú ý hắn ta, hắn ta có dáng vẻ thư sinh, phong độ tri thức, không ngờ lại là một ngỗ tác.
Ở hiện đại, ngỗ tác còn không phải bác sĩ pháp y sao, vậy hai người bọn họ coi như cùng nghề nghiệp.
Vì cùng nghề nghiệp, Ngụy Nhiếp Linh có ấn tượng tốt về Quách Thừa Phong theo bản năng.
Chú ý tới ánh mắt chuyên chú của Ngụy Nhiếp Linh với Quách Thừa Phong, Chiến Tùng Lâm giơ tay điểm một cái lên eo cô.
Cảm giác đau đớn lan ra từ hông, Ngụy Nhiếp Linh suýt chút nữa là đứng không vững.
Khó khăn lắm mới đỡ được cái bàn ở bên để đứng vững, cô quay đầu lườm hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi làm gì thế, ta cũng không trêu chọc ngươi."
Chiến Tùng Lâm cũng đáp trả một cách lạnh lùng: "Ngươi nhìn người khác ngay trước mặt bổn vương, không muốn mắt nữa à?"
Thoạt đầu Ngụy Nhiếp Linh hơi ngạc nhiên, sau đó cô không khỏi bật cười, khom người nói nhẹ bên tai hắn: "Chẳng lẽ Vương gia đang nghen, yêu ta rồi?"
Chiến Tùng Lâm cười nhạt: "Ngươi có thể mơ đẹp hơn chút nữa."
Dù hắn có không muốn thừa nhận cỡ nào thì bây giờ cô gái này đang là Vương phi trên danh nghĩa của hắn, trước khi chính thức xử lý cô, hẳn tuyệt đối không cho phép xuất hiện chuyện Thất vương phủ bị bôi xấu.
Ngụy Nhiếp Linh bĩu môi, cô đứng thẳng người tiếp tục xem cuộc vui.
Quách Thừa Phong báo cáo đâu ra đấy, vết thương trí mạng, hướng lưỡi đao đi đến, cùng với đánh giá chiều cao hung thủ, phương hướng lưỡi đao đâm vào.
Ngụy Nhiếp Linh nghe say sưa, không khỏi gật đầu liên tục, đang hứng thú bừng bừng thì chợt không nghe thấy hắn ta nói nữa.
Tuyên Thống đế cau mày hỏi: "Lý do thi thể hóa thành xương trắng là gì?"
Quách Thừa Phong trầm tĩnh đáp: "Sở dĩ Thuận Tần nương nương trùng hợp thất khiếu đổ máu là vì trúng Hạc Đỉnh Hồng, chẳng qua vi thần chưa từng thấy trường hợp thi thể bị biến thành xương trắng như bà ấy, không dễ đưa ra phán đoán."
"Đó là vì bà ta ăn nhiều chất thúc giục trắng da." Ngụy Nhiếp Linh bất ngờ lên tiếng.
Một tiếng này khiến tất cả mọi người kinh sợ nhìn về phía cô.
"Dám hỏi, vật thúc giục trắng da là gì?" Quách Thừa Phong cảm thấy cực kỳ hứng thú với lời cô nói.
Lúc này Ngụy Nhiếp Linh lại rất hào phòng, cô lấy ví dụ: "Nói thế này cho dễ hiểu, trong một lá cây có chất lòng lòng xanh, cho nên nó mới có màu xanh đồng đều, chỉ khi có người rút hết chất lỏng bên trong nó, bôi vôi lên, như vậy khi vôi đạt đến điểm nóng nhất định sẽ ngưng tụ thành nhiệt lượng, bắt đầu phản ứng hóa học tự thiêu hủy."
Ngụy Nhiếp Linh cười nhìn cung nữ đang quỳ dưới đất: "Cái này sao, cứ hỏi cung nữ hầu cận bà ta là biết."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất