Xuyên Không: Chồng Vương Gia Khó Bỏ - Vân Hiểu Tinh (FULL)

 

Tiêu Quân Hạo đỡ nàng ta, hắn khẽ nhíu mày: “Ta đã nói với muội rồi, trong phủ cũng không có người ngoài, không cần nhiều quy củ như thế, cứ như lúc trước là được.” 

Tề Lâm Mạn oán trách liếc nhìn hắn: “Đâu giống nhau đâu, trước đây muội là tiểu sư muội của huynh, nhưng bây giờ muội đã là thê thất của huynh, đương nhiên không thể không hiểu quy củ giống như ngày xưa được.” 

Tiêu Quân Hạo nhìn nàng ta: “Không sao, cứ như ngày xưa thôi, trong lòng ta, muội vẫn là tiểu sư muội của ta.” 

Tề Lâm Mạn nhớ tới nỗi lo lắng của mình trước đó, trong lòng trùng xuống, mềm nhũn ngã vào lòng Tiêu Quân Hạo, ngẩng mặt lên nói: “Nhưng trên núi nhiều người, còn bây giờ ở phủ Hoàng tử này, huynh suốt ngày bận rộn bên ngoài, muội thật sự cô đơn lắm.” 

Tiêu Quân Hạo cũng biết mình bận việc triều chính, bỏ bê Tề Lâm Mạn, trong lòng cũng có chút áy náy: “Đợi xong đợt này ta sẽ đưa muội ra ngoài thả lỏng một chút.” “Muội không muốn ra ngoài, ở bên cạnh huynh là tâm nguyện lớn nhất trong đời muội.” Tề Lâm Mạn ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, muội chỉ muốn có một đứa con, một đứa con thuộc về huynh và muội, cùng muội chờ đợi huynh, có được không?” 

Tiêu Quân Hạo nhìn cô gái dịu dàng điềm đạm trước mặt, hắn cũng biết mình đã cưới Tề Lâm Mạn, tất nhiên phải cho nàng ta một câu trả lời hợp lý. Nhưng không biết tại sao, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một gương mặt khác xinh đẹp khi giận khi vui, trái tim đột nhiên hẫng một nhịp, vô thức lui về sau một bước. 

Tề Lâm Mạn ngạc nhiên nhìn hắn, nước mắt lưng tròng: “Sư huynh” 

Tiêu Quân Hạo hơi khựng lại, nói: “Muội quên rồi, độc tố trên người muội vẫn chưa được giải, ngộ nhỡ lại giống như trước thì không ổn” 

Tề Lâm Mạn ngẩn ra, cuối cùng cũng nhớ ra còn có chuyện như vậy. Nhớ tới nỗi khổ lúc độc phát, trên mặt nàng ta cũng lộ ra sợ hãi: “Vậy... 

Tiêu Quân Hạo trầm giọng nói: “Ngày tháng của chúng ta còn dài, không cần nóng vội. Đợi ta tìm được thuốc giải sẽ giải độc cho muội.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nghe nói hôm nay bên Thái Y viện có một vị thái y mới tới, y thuật cực kỳ cao siêu, ta sẽ sai người mời hắn ta tới.” 

Tề Lâm Mạn gượng cười: “Đa tạ sư huynh.” 

Tiêu Quân Hạo khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi. 

Tề Lâm Mạn dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, chẳng biết tại sao nàng ta luôn cảm thấy bóng lưng của hắn như đang hốt hoảng chạy trốn. Nàng ta nhỏ giọng nói: 

“Đinh Đang, ngươi nói xem, có phải sư huynh không hề muốn ta không?” 

Đinh Đang vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương đang nói gì vậy. Những chuyện khác không nói, nhưng trong phủ này không có nữ chủ nhân thứ hai, nếu không phải điện hạ đặt người trong lòng thì sao có thể như thế?” 

“Nhưng nếu huynh ấy thật sự muốn ta thì sao lại... Tề Lâm Mạn cắn môi. 

“Không phải điện hạ đã nói sẽ đi tìm đại phu sao ạ? Chỉ cần nương nương giải trừ độc trên người, mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết.” 

Tề Lâm Mạn cười khổ: “Nào dễ dàng như vậy? Mấy ngày nay không mười thì cũng tám vị đại phu tới, nhưng chẳng phải cũng không thấy chút tiến triển gì sao...” Giọng nói của nàng ta ngừng lại: “Trừ khi... 

“Nương nương?” 

“Muốn cởi chuông phải cần người buộc chuông, muốn giải độc chỉ có thể đi tìm Vân Hiểu Tinh!” Tề Lâm Mạn nhìn về nơi xa, trong mắt mang theo vẻ u ám đáng sợ. 

Đinh Đang hít vào một hơi lạnh: “Nương nương, nếu điện hạ biết... 

“Ta chỉ muốn giải độc cho mình, cho dù sư huynh biết cũng sẽ không trách ta.” Tề Lâm Mạn nói chắc nịch: “Nếu độc này chưa được giải, suốt đời ta cũng chỉ là Trắc phi trong phủ, ta lấy gì để tranh giành vị trí Hoàng tử phi!” 

eyJpdiI6Ino5V2NRVzRqNzRUcGMrWXV5NmZNOVE9PSIsInZhbHVlIjoiNEd6UExXQzlzK0hJUlhNSHBidnRtWndyQUxaM2htOGwxbStkY2dcLzZyZFhCcUtMVlorN3E4YmErYVVadk5iRVVYS1RmZlhIME5Ndld0WUJcL0R3ZEhzb0gxcWN0R1wvU0FMSk9vVlwvTytOd1IrcE16K3M3Y0xxMnJYSzl2REJQazdJIiwibWFjIjoiOWQ1MjFiMmJjOWVjNDBkNjI4MDk2YzhhMWJhMDViM2E5NzVlNjQxYThmNGQ4ODUyZDFmNGM5ZTBlZmIxMWI2MSJ9
eyJpdiI6IkFvTDFRb2Z1UFBESnlVUEJ2dkZOMkE9PSIsInZhbHVlIjoiaHRtU2d4SVBUeE44TWxiSHFJYW5pYjlxVWl4ZDBOTXJtWUZwYnF2bVlJWklqKzZxQTdNblNSWjROR1pnSUFtQ0t1RlVoUEdHZjRJVEU2SG5ubHhGaEQ2bzNVdlVcL2ZhaXFza3JWblpMcWFQM1lUS2VweWhlXC9DbE91VHNJd2xJNXVWSHg5elwvKzQ4Zm9VYVpuRkd5WnVoblVWdnZONXdtMTJsTVN5S1pUbXI1aUxodnJGQ3N0TGhMcWY2UGRwVjBadHFMZ1NQM3VmdzBXeU1DN3Byb280ZTg5Y01YMXMzVUZNMll5RXgxOFBoVUM2QTNGV0JVRDlTZjg1alhYdkJncmhlaEFVYTg3Vzh2ZENYVFJ5RzdFdCtFSXZEdGRxNEc2Tnh2dnZQM1loSmE5a2htcWlvMGZ2N01uQzZuU1lqYWNZaGpPeFdNUzc5Tjc3S1p5bDZyU2tJTWhDYmNXMnRlTGhwdGZGcDM0Q0NHWlNrVWF5d3N3T3VOQTZ2VTZkNW5Wc1RRbXJpeTNOSzJNZVJXaWd6VGxVZz09IiwibWFjIjoiNzYxZjVhNjUwMDIyMzkwZjQ3Zjc2MTgzZTJlYWQyMzdjMGJkYThhYmNlOTI5ZWM1YTYzNzUzNGQwZmI0YmFjMSJ9

“Nương nương! Nương nương!”

Ads
';
Advertisement