Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh (full)

 

Sau khi giao xong nhiệm vụ, Sở Kiều Tịnh hạ cửa sổ xuống, để lại một mình Dư Bắc ngơ ngác đứng tại chỗ, mãi lâu sau mới hoàn hồn, vội vàng đi tìm Dư Đông chuẩn bị báo tin. 

Sau một nén nhang, Sở Kiều Tịnh mặc quần áo nam, đội chiếc nón bằng vải thưa màu trắng che kín tới tận cổ, trên eo còn đeo trường kiếm, khi không nói gì rất giống hiệp khách bí ẩn trong truyện. 

"Chủ nhân, chúng ta tới rồi." 

Dư Bắc dẫn Sở Kiều Tịnh đến một ca vũ phường. Nàng ngẩng đầu nhìn khung cảnh ca vũ bên trong, còn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc, bèn trêu chọc: "Dư Bắc, thì ra sòng bạc mà bình thường ngươi hay kể là thanh lâu à." 

Đầu Dư Bắc đầy vạch đen, hắn ta mau chóng giải thích: "Không phải, lối vào của những sòng bạc ngầm đều ở những chốn ăn chơi thế này, không dễ thu hút sự chú ý của người khác. Đi theo ta nào." 

Sở Kiều Tịnh nhoẻn miệng cười, tâm trạng nàng gần đây khá bình tĩnh thoải mái, đôi khi sẽ trêu mấy thị vệ này. 

Hầu hết, ngoài Dư Tây lạnh lùng có thể so sánh với Dạ Chí Thần ra, thì ba người còn lấy đều có thể tiếp chuyện đùa của nàng. 

Đặc biệt là nhóc quỷ tinh ranh Dư Nam, bây giờ còn dám ngang nhiên công khai nói lời chọc tức người khác rằng có phải dạo này Vương phi người ăn nhiều mập lên rồi hay không? 

Đột nhiên có một cơn gió thổi tới, vén mạng che mặt của Sở Kiều Tịnh lên, nàng giật thót, vội vàng đưa tay che lại. 

Điều mà hai người không phát hiện ra là trong nhóm người ôm mỹ nhân cười đùa trên lầu hai vừa rồi có một nam tử tình cờ nhìn thấy khoảnh khắc mạng che mặt của nàng bị vén lên, nét mặt hắn ta thay đổi, sau đó cong môi, đẩy mỹ nhân ra, đi nhanh về một hướng khác. 

Hai người đi vào ca vũ phường, vòng vo một hồi mới xuống được mật đạo. 

Mùi ẩm ướt từ lòng đất phả vào mặt khiến Sở Kiều Tịnh phải hít ngược một hơi, thầm nghĩ ngoài mùi ẩm thấp và mùi tiền đồng cùng với mùi rượu, hình như còn có mùi 

gì đó khác? 

"Dư Bắc, nơi này ngoài bán rượu và châu báu, có phải còn bán dược thảo không?" 

Bàn tay Dư Bắc đẩy cửa chợt khựng lại, hắn ta lắc đầu khó hiểu: "Điều này thì ta không rõ, ở đây chỉ thi thoảng bán đấu giá một vài bức tranh chữ hoặc bảo vật quý hiếm thôi, chứ ta chưa nghe nói tới dược liệu bao giờ." 

Sở Kiều Tịnh im lặng gật đầu, theo hắn ta đi vào sòng bạc. 

Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ về mùi hương ngửi thấy vừa rồi khi đi xuống, mặc dù thoang thoảng nhưng nàng sẽ không ngửi nhầm, đó là mùi của một số dược thảo trộn lẫn với nhau. 

Những loại dược thảo này không có ở dược quán thông thường, những thứ bán ở đây có lẽ đều là một số loại quý hiếm, chắc chắn là bán cho những nhà có bệnh nhân mắc bệnh nan y khó chữa. 

Nếu thật sự là vậy, để mở không gian, nàng có thể cân nhắc tới việc truy tìm những loại dược liệu này sẽ được gửi tới những ai, sau đó cứu người một cách có mục đích. 

Như thế chẳng phải sẽ làm ít hưởng nhiều sao? 

Dư Bắc dẫn nàng tới một lối vào thì dừng lại, cầm lấy mặt nạ mà gã hầu ở cửa đưa cho: "Trước khi vào cửa đều phải đeo mặt nạ này lên, để đảm bảo nếu làm giao dịch không chính đáng thì khi ra ngoài sẽ không bị nhận ra." 

Nói rồi, Dư Bắc hạ thấp giọng: "Sòng bạc ở đây đều cược một nghìn lượng, chủ nhân phải hết sức cẩn thận, thường xuyên có người đặt cược cả tính mạng của mình luôn đấy." 

Sở Kiều Tịnh gật đầu, nhận lấy mặt nạ rồi đeo vào, cười nói: "Ta đã có ngươi ở bên rồi thì còn sợ ai nữa? Cho dù cược một vạn lượng, ta cũng... 

Nàng bỗng dừng lại. 

Dư Bắc ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào trắng trông rất gầy đang cầm quạt xếp trong tay, đứng cách đó không xa nở nụ cười nửa miệng. 

Không nhìn rõ biểu cảm của hắn ta dưới lớp mặt nạ, chỉ có thể cảm nhận được dường như hắn ta đang nghiêm túc quan sát ván cờ bên cạnh, tiền đặt cược trên bàn đó 

đã chất thành ngọn núi. 

"Chủ nhân, người kia làm sao thế? Có gì không đúng sao?" Dư Bắc hạ thấp giọng hỏi. 

Một lúc lâu sau, Sở Kiều Tịnh lắc đầu: "Không có gì, chắc là do gần đây ta hơi mệt, suy nghĩ nhiều." 

Không biết vì sao, trước khi ngồi xuống, Sở Kiều Tịnh còn nhìn quanh một vòng, phát hiện bóng dáng màu trắng kia đã biến mất. 

"Cược lớn." 

Người xung quanh bàn cược kiểu nào cũng có, có người mặc áo gấm, ngọc bội bên hông có giá trị liên thành, cũng có người ăn mặc rách rưới như vừa chui ra từ trong nhóm ăn mày. 

Nhưng mọi người đều không khinh thường những cách ăn mặc này, bởi vì ai cũng biết đó chỉ là ngụy trang. 

Sở Kiều Tịnh cũng không ngoại lệ. 

Nàng mỉm cười rồi chầm chậm tung xúc xắc... bốn con sáu. 

Mọi người đều kinh hãi vô cùng. 

"Hình như vị công tử này là một người mới." Người đặt cược lớn bên cạnh lén ghé lại hỏi. 

Sở Kiều Tịnh chỉ mỉm cười với hắn ta, không để ý. 

Có rất nhiều người trong sòng bạc muốn kết thân với Thần cờ bạc, nhưng bây giờ nàng không có tâm trạng chiêu mộ thuộc hạ. 

"Ván tiếp theo! Ván tiếp theo! Một nghìn lượng một ván, các vị gia các vị khán quan nhanh tay đặt cược đi nào!" 

Dư Bắc đứng sau lưng nàng trợn mắt há mồm nhìn nàng liên tiếp tung ra bốn con sáu hết ván này đến ván khác, rồi lại hết ván này đến ván khác tung ra bốn con một, mỗi lần đều chuẩn xác ôm hết tiền trên bàn về phía mình. 

Cuối cùng, những người đặt cược ở bàn bên cạnh đã trở thành thế lực của Sở Kiều Tịnh, nàng đặt cược gì là người ta sẽ đặt như thế, hoàn toàn nghiêng về một phía. 

Lần trước khi đi theo Thừa tướng gia, hắn ta chưa bao giờ biết rằng chủ nhân nhà mình còn biết đặt cược, hơn nữa còn biết bắn cung, hiểu y thuật... 

Lần này thì hay rồi, sau này Vương phi nhà mình làm gì, chắc hắn ta cũng không còn ngạc nhiên nữa. 

"Lâu rồi chưa lên bàn đặc cược, thấy hơi nhớ đấy." Sở Kiều Tịnh ngắn gọn tổng kết bằng một câu. 

Huyệt thái dương Dư Bắc giật giật, cuối cùng hắn ta không nhịn được mà ghé vào tai Sở Kiều Tịnh thì thầm: "Chủ nhân, có phải chúng ta khoa trương quá không?" 

Sở Kiều Tịnh vừa đếm tiền vừa thản nhiên lơ đễnh đáp: "Tới nơi này chẳng quen ai hết, khoa trương thì có sao?" 

Dư Bắc đếm ngân lượng và ngân phiếu chất thành núi trước mặt nàng, nghĩ lát nữa phải mang hết đi đổi thành ngân phiếu mới được. 

Ngay khi hắn ta đang chìm vào suy tư, bầu không khí tương đối yên tĩnh bên này đã bị sự hỗn loạn cách đó không xa phá vỡ. 

Sở Kiều Tịnh nhìn qua, ngừng thở mất một giây. 

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mấy hộ vệ của sòng bạc đeo mặt nạ đầu sói chửi rủa xô đẩy một nam tử mặc quần áo màu trắng. 

Loáng thoáng còn thấy một tên địa chủ bụng phệ vênh váo tự đắc chống nạnh, chỉ vào nam tử áo trắng đã bị đẩy ngã xuống đất nói: "Dám lừa tiền của lão tử à? Đánh chết cho ta!" 

Thông thường chuyện thế này xảy ra ở sòng bạc không có gì mới lạ, dù sao cũng không ít người muốn làm giàu chỉ sau một đêm. 

Nhưng ở Hồi Hồn phường, một ván cược là cả một nghìn lượng, không phải con số nhỏ. Người dám tới đây chắc chắn đều hơi dư dả, thấy lời là dừng, còn nếu thấy lỗ thì sẽ không đặt. 

Sở Kiều Tịnh cũng ngẩng đầu nhìn qua, sau đó liền thấy ngày càng nhiều người tụ tập ở đó. 

Ánh sáng trong sòng bạc mờ tối, nàng nheo mắt nhìn một lúc mới phát hiện họa tiết quần áo của nam tử này hình như rất giống với nam tử cầm quạt xếp mình nhìn thấy lúc mới vào! 

Sở Kiều Tịnh lập tức đi tới. 

"Tiểu tử thối, đi bịp tiền mà lại dám bịp của cả ông đây à?" 

Tên địa chỉ béo ú ra lệnh cho người xung quanh: "Đánh cho ta! Làm mất cả hứng của ông đây, không đánh gãy chân hắn thì có lỗi với chuyến đi chơi lần này của ông đây quá!" 

Sở Kiều Tịnh nhìn thấy hai tên đứng bên cạnh địa chủ, một tên trong số đó mặc quần áo côn đồ của Hồi Hồn phường, khiến nàng không khỏi nghi ngờ. 

Thấy vậy, Dư Bắc giải thích cho nàng: "Quy tắc của Hồi Hồn phường là những người đánh bạc có toàn quyền xử lý người chơi gian lận, xảy ra án mạng thì người đánh bạc phải chịu trách nhiệm. Nếu muốn xử lý người chơi gian thì khách đánh bạc có thể trả tiền thuê côn đồ của phường, nhưng chỉ có một lần, vậy nên... Do đó quy định này của Hồi Hồn phường cũng là một hình thức trá hình để chặn những kẻ không có khả năng đặt cược hoặc những kẻ dùng tới thủ đoạn. 

Nàng nghe tới đây, đám côn đồ trong phường đã đạp mạnh vào ngực nam tử áo trắng, nam tử rên lên, như thể mắc một ngụm máu ở cổ họng. 

Sau phát đạp đầu tiên, tên thuộc hả của địa chủ cũng lần lượt đấm đá, nam tử áo trắng trông có vẻ không có sức đánh trả, cũng không biết võ công. 

Điều duy nhất có thể làm là cuộn người lại, lấy tay che đầu trong cơn bão tay đấm chân đạp. 

Sở Kiều Tịnh nhìn đi chỗ khác, quay đầu bước đi, Dư Bắc lập tức đi theo nàng, nhưng chưa đi được vài bước, nàng đã chợt dừng lại. 

Nam tử áo trắng không kêu rên tiếng nào rất giống nàng khi mới vào phòng thí nghiệm của quân doanh bị các nghiên cứu viên và quân y bắt nạt. 

Dư Bắc dường như nhìn ra nàng đang nghĩ gì, trầm giọng nói: "Chủ nhân, nơi này không phải Thừa tướng phủ, cũng không phải Thần Vương phủ, không có chỗ cho chúng ta nói chuyện đâu." 

"Đúng là như vậy." Sở Kiều Tịnh gật đầu: "Nhưng lần đầu tiên ta đến sòng bạc suýt nữa thì bị chặt đứt tay trái, cũng có người đã cứu mạng ta." 

Nàng còn chưa nói xong, Dư Bắc còn chưa kịp ngăn cản, Sở Kiều Tịnh đã đứng bên cạnh nam tử áo trắng đó, đưa tay ngăn côn đồ đã giơ gậy lên định đánh. 

Xung quanh bỗng chốc có nhiều người vây quanh hóng chuyện hơn, rất nhiều khách đánh bạc trên tầng hai còn ném xúc xắc đi, dựa vào lan can nhìn về phía này. 

Tên địa chủ mập đã thành công nhét được người vào ghế rồi, đang chuẩn bị thưởng thức cảnh nam tử áo trắng bị đánh gãy chân thì chợt thấy một tiểu công tử gầy gò không biết tự lượng sức mình đi tới xen vào việc của mình, ông ta không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử ngươi ở đâu ra mà cũng dám xen vào chuyện của ta thế?" 

Sở Kiều Tịnh không thèm nhìn tên địa chủ, cúi người hỏi nam tử áo trắng trên đất: "Có bị thương ở đâu không?" 

Nam tử đó có vẻ giật mình, thận trọng ló đầu ra từ hai cánh tay, nhưng không dám nói. 

"Ngươi có chơi gian không?" 

Nam tử ngẩn ra một lúc rồi quả quyết lắc đầu. 

Sở Kiều Tịnh thở dài một hơi, cũng loáng thoáng đoán được nguyên nhân rồi. Một tay nàng túm lấy eo nam tử đỡ hắn dậy, thấy hắn chỉ loạng choạng vài cái có vẻ không bị thương nặng, nàng liền yên tâm. 

eyJpdiI6InFnOTNlM0cyTFNnOHlzMkNrckJyeHc9PSIsInZhbHVlIjoiNDg0UHpWaCtUUk9YUExKRTFGQmRsTm5BQU4zaUhuM3ZhNHNXMWU0NkhUT2VJaGtzbG5UMUZqbTdpUExCaHJYSys1bU5iRUtmZlJnaW1mK0FqUTFBZ09BbStEcGZlRmc4N2tlc3NNYmlzSnZuM280QjVPcFdLS0pPRW1XRlRIUGFqMXpmN0xrQStcL0RcL1piR2VZNVZHVk54d3hcL3pXd0VFR0lOeThhNGtXdnIycTFWRUV5TnoybDR1OEI0SGV3TytiWFhPdXZ3bU9namRzTndiek9tbnhcL0JIQ0E2eFlsbnZEXC9oRlA5SzJzR2VlVWs3VDQrTEV0U29TXC9GNGtRYXlJNDFSUTNMTWs0NWg0bUNsRDFONGV1eFE9PSIsIm1hYyI6ImYwNmE1MGRmZjc0Y2I2NDg0ZWI5NGNjZDEyNzgwMjAwYmUyNjkxZDFlOTUzMjBlMDQ0ZDNlNDcxY2NiYTA4MzIifQ==
eyJpdiI6IkszVSs0a244UWxQNm1GM0VUOTUzZHc9PSIsInZhbHVlIjoiZExHdVNQRUJtWTRwaXdIUDZ2M3RYVjArekU0ZnVkd2hVZlRLbXpQSlBOVE1Lbmo3cWRmTjdkN0pta0tkbStubmF6MFZ4eGlscE9sMllXYkxSMTdUWDI1cGNGaW4zcDZpQXRKeGZRZ1loUW1iQXFaWGZLTVZzQ3V6XC91UGdSWEswK29EZ2h5ZVpoWmxjdFwvd2hhWG9sU1QwVGFMclBySnUxZlNiT1Z3XC9NQjlVPSIsIm1hYyI6IjM0ZDJmYzEwY2JkYjZmYjliOWQ5ZWI5Njk2YTRiMWI1NjZjZGQ2ODkwOWFiZDc4ZjIzZjBiNTA2ODhiNjljOGIifQ==

Thì thấy tên địa chủ tức giận tới mức nhảy ra khỏi ghế, thân hình mập mạp làm cho chiếc ghế rung chuyển, ông ta mắng chửi: "Lật trời rồi! Đánh cả hai đứa nó cho ta!"

Ads
';
Advertisement