Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 682 

Đêm khuya, đèn đuốc sáng trưng. 

Cửu gia, một cảnh náo nhiệt vui vẻ. 

Bắt đầu từ hôm nay, Cửu Thiên sẽ nhận được sự kính ngưỡng của các cư dân của cả thành phố Đông Hoa. 

Cửu gia cũng chính thức đặt một chân vào ngưỡng cửa của thế gia nhất lưu của Đông Hoa Châu. Chỉ cần thêm thời gian, nhất định là đại gia tộc số 1 số 2 trong Đông 

Hoa Châu. 

“Cửu Thiên gia chủ, lấy thứ trên người Quỳ Ngưu ra cho chúng tôi xem thử đi, để chúng tôi cũng mở mang tầm nhìn.” 

Trong lúc trò chuyện, một vài người uống say đã bắt đầu dụ dỗ. 

Những quan viên thương nhân này, khi vừa tới còn có chút câu nệ 

Nhưng sau sự thân thiện dễ gần của Cửu Thiên, hoàn toàn không có biểu hiện sự kiêu ngạo thì rất nhanh mọi người đã trở thành thân thiết. 

Cửu Thiên xua tay nói: “Trong tay tôi đâu có thứ gì. Sau khi đánh bại Quỳ Ngưu, suýt nữa bị đập chết, trời rung đất chuyển, sau đó thì rơi vào trong hồ hàn băng. Đáng tiếc, thứ gì cũng không có được.” 

Cửu Thiên giương mắt nói dối. Hắn không thể nào lấy ra tinh hạch của Quỳ Ngưu để những người này nhìn được. 

Có câu tiền tài không được lộ ra ngoài, chính là đạo lý này. 

“Xin lỗi các vị, tôi không uống được nữa. Xin phép cáo từ trước. 

Cửu Thiên giả bộ hơi say, chắp tay ôm quyền với mọi người. 

Hắn cảm thấy mình ứng phó đã đủ rồi, chuyện còn lại giao cho ba Cửu Phong, ông nội Cửu Hạo Nhiên. 

Dù sao nhìn dáng vẻ vui vẻ của bọn họ, chắc rất thích xã giao như này. 

Cửu Thiên đi tới hậu viện, phẩy tay kêu người của Cửu gia đi theo bên cạnh hắn rời đi. 

Cửu Thiên không thích ánh mắt của đám người Cửu gia này nhìn hắn, giống như nhìn thần tiên vậy. 

Nhưng Cửu Thiên không thể nói gì với bọn họ, sự sùng bái của người Cửu gia đối với hắn đã sắp ăn vào xương tủy rồi. 

Vào vừa rồi, một phú hào uống say chỉ hơi nói một lời bất kính đối với Cửu Thiên. 

Thì suýt nữa bị một đám con cháu của Cửu gia đỏ mắt xông tới đánh hội đồng, vẫn là Cửu Thiên dùng ánh mắt khắc chế bọn họ. 

Chuyện này cũng chỉ có thể để sau rồi nói. Nhất thời, chắc chắn khó thể thay đổi. 

Tới hậu viện, Ngọc Châu Mục, Trương Trấn Thủ đã đợi hắn rất nhiều giờ rồi. 

“Cửu tuần tra, mời!” 

Ngọc Châu Mục đứng dậy nói. 

Cửu Thiên của bây giờ, thân phận không giống trước kia, đã có tư cách có thể ngồi ngang hàng với bọn họ. 

Cửu Thiên cũng không ngạo mạn, cung kính nói: “Mời Ngọc Châu Mục.” 

Trương Trấn Thủ cười ha hả, ba người ngồi xuống. 

Cửu Thiên cũng không khách sáo, vừa ngồi xuống thì hỏi thẳng: “Trương Trấn Thủ, là ai ám sát tôi, đã tra được chưa?” 

Trương Trấn Thủ gật đầu nói: “Đại khái tra được rồi. Tuy không có bằng chứng nhưng tám chín phần mười không sai được. Người còn sống đã tự sát, trên người của những người chết còn lại cũng không có ký hiệu. Nhưng ta tra được người quen biết bọn họ. Là dư nghiệt của Huyết Sát Môn, khoảng thời gian trước từng xuất hiện ở Vũ gia.” 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, có những điều này về cơ bản đã có thể chắc chắn rồi. 

Còn về chứng cứ, ha ha, bây giờ hắn làm việc, cũng không cần nói tới chứng cứ gì đó. 

Ngọc Châu Mục nói: “Cửu Thiên, ân oán của cậu và Vũ gia, ta là Châu mục vốn không nên xen vào. Nhưng lúc này có thể lớn có thể nhỏ, dù sao đằng sau Vũ gia còn có 

eyJpdiI6ImVsTjRtUFlIK1NBRzNFUms3N2NqelE9PSIsInZhbHVlIjoieWl1bVwvUDJBaFBpdklqVFhsa2lSK1pmMnFweVB0QlFPK0EwM2RVUjNsZHRWeEhpQmNBaDdmbTA2MUhEQXp2SXNvZnhmMVA5NCtKQzdJdVdkbGI3RERDWmpmZjE3cTVjTzdMMmVETENNUkx2YjFzSmVYbndMWjBjMjhkOGJtZ3gzTGlhZU1uc1wvNjN3Y29YNVBMdWRLSk1uZGJhZUhhc3lIYk5GNFV2elYyTkc3a1wvQ2xZbGJDMEsxT2Q0VXVQV09MbjBTTHdQZ0J3S0xnNWpmenU2bHJuNjgrNGhYbkt3VlwvRnhsU3orNGNENjRNd2VJeUl5a1dRbENqQzJLTGdCbWdvZUxkNE1pdXlLWGFBVWJQYUNRNkxhQkdnM0FxN2ZsS2lUUVNITWIrSzhXTkpmUTcwaWFFMGFjMmlBNmloN1VUVVJEMzlUcXdxWEh6VXNFNUcyV05sOFNBQm1ndVwvT3dGSFpIUE83VDNRR3FtK2JvU1wvTU12TGJcL0JtS0RISUt6Tit4UDFjTHEwZVdEUTBkZXQ4Szk2Y2twUExCNXczRzR4emRBdU1YN1Q4UWsrOERpekUrZlRTQ1l1R2FTNTdOQVNsc2ZGRTdcLzB5RjJCTU9FbTFMZHJBaGtNZjU2R2tIUnhJcmQ2NVNmKzZINDJaTHpsK0ZtczRSZmxHY3JCZ3hkY3pCMTUwdHlmOWtFSTZ4TG9oWkNYdmZITlFTZ1d0NnQra2RBV2gxYzN0a0RrNjIrTUtmQ1lWOWVjVVFyXC82MWpJOEZ2dUxcL2NkUjVRdDRFQzVWeG5PeERjdk1WSWVFaitBc2gzSUdLRDhBQXJjZ3c2WUZYbWVHdkhqTHFhNUpUd3lXdzBjd2JHMlN6bHdRQ3hXXC9Jb2lBMWNWTWFDYllxd3NiczNhRlhFVGVpNllrbWl3Y2FldmhRZzRoUHZ6WGZHRUJEa1E1b0RkNGJHcDF3RWJlQXJrR09aMFlCSFwvOXJnS0N4RmdxRGZpdTR0TlFqYWRpMEloWGtuQm9mdzJBd0dIK2FyM2ZhN1ZSMGpHenVTdVhGVU9JbmZ5MzBDeG9jTXorSFROWDRxVjVFTXMwZ2hjYWVLVWhvZG1tYmp1XC9Qa0JMVEVPTCtMRk1BTmloam9LQWJESGd3eEs5UkFVQ045SUtiRVBjQjlSWVwvd3UwXC9kWU01K0w1MlJiazd4NHRTMkw2VDNQSHBtSFBCa2wybkwwN01XV0NEWStkSG5ocVpRY0o3Y3FtaWdxTHJ3eGM5OWlXTWhNODRzUEFmM1VHTEU0IiwibWFjIjoiYjIzMTMxYWQ2ODY3NzQ4N2NjMmVhNjQ1ZTRjYmRkYjE1NjUxNDYyYmYwM2RhNjI3ZTRkODZlYWFlOTY3NjcyMSJ9
eyJpdiI6IjBPWlpxZkwzVEdWUThXdjlPYUVTeXc9PSIsInZhbHVlIjoiRGZwZU11Z3FVdWtpSnNVWVQ4dDQ0U0pOV1RpTXg4NUxaeWhNUERYS09PeGVSa3lYMkVpSXFobXZzaDRUWWhsOFhJb3M0dTF0YStJeWxTVEJzT2d5bEtcL0FkckMxZlhHNkJSXC9qYmxsclhNMHEyQnc4YnhLQWlqVnZ6d3ZkNXk0WTlDZzhpV0RVSndWbjBNbEg0a3lrT3BVNEs0aFUzNllTZ0pWMmJzOVBQYmdrSDBDQzZ1ZUtJRDBDWVpHMVlMaXVGTVhPVWg4XC9iVTJCQ1lZTVgxRFh6dlA2Nnc4bEZ4aW43UzVCXC90YXJzZmdrQlFJYzJFYTB5WjEzcWUxU1wvckRrdkNyXC8wc1wvbCs5VzFIbFhaNFJsXC9qWnBTRXoxVG95eFJ3M1h6clUybFdsOHhRU2c5NnFXdTRXdU1ZdUxrWlpnZiIsIm1hYyI6IjU1MmI2YmNmZDczMGVjNjk4MjYwMmU4N2NhYTU0ZDIwODc3OGZjMWIzNjAzYjNlOGZiNjI3Y2ViNGM3MmRlMmQifQ==

Cửu Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu Ngọc Châu Mục đã nói như vậy. Vậy tôi còn kiên trì nữa thì thật không nể nang Ngọc Châu Mục. Được rồi, chỉ cần Vũ gia không tìm Cửu gia tôi gây phiền phức, tôi có thể dung tha hắn. Nhưng nếu tôi dùng quy tắc của võ giả khiêu chiến Vũ gia thì sao?”

Ads
';
Advertisement