CHƯƠNG 675
Khâu Sơn lão nhân cười nói: “Ông thật sự cảm thấy cậu ấy có thể đánh thắng Quỳ Ngưu sao?”
Ngọc Châu Mục cười ha hả nói: “Vừa rồi tôi cũng đã nói rồi đấy. Quỳ Ngưu? Cậu ấy chờ thêm mấy chục năm nữa đi. Chiếu tướng, lần này ông không còn cờ để đi nữa rồi.”
Khâu Sơn lão nhân cau mày nhìn bàn cờ, nói: “Không phải tôi đã ăn quân cờ này rồi sao?”
Ngọc Châu Mục không đỏ mặt cũng không thở mạnh nói: “Làm gì có chuyện như vậy. Ông nhớ lầm rồi!”
Khâu Sơn lão nhân im lặng nhìn Ngọc Châu Mục, lắc đầu một cái.
Ngọc Châu Mục cười ha hả, bắt đầu bày bàn cờ một lần nữa: “Khâu lão, vậy ông cảm thấy thế nào về chuyện mà Vũ Hoàng Yến đã nói?”
Nhắc đến chuyện này, Khâu Sơn lão nhân lập tức thay đổi sắc mặt, cây quạt lông trong tay trực tiếp đập vào bả vai của Ngọc Châu Mục, nói: “Tuyệt đối, tuyệt đối đừng nhắc lại chuyện này. Đây không phải là chuyện mà ông có thể tham dự, nếu như ông bước vào Quán Hồn Thủy thì cho dù ông có đứng đúng vị trí đi chăng nữa, ông cũng sẽ chết không có chỗ chôn, cả châu Đông Hoa cũng sẽ hóa thành tro bụi.”
Ngọc Châu Mục thở dài một hơi, nói: “Ngài nói đúng. Chuyện này quả thực không phải chuyện mà tôi có thể tham gia vào. Vậy tôi trở về thì từ chối Vũ Hoàng Yến đi.” Khâu Sơn lão nhân lắc đầu nói: “Cũng không cần từ chối. Qua loa lấy lệ cũng được. Thế lực của hai bên quá lớn, một Châu Mục nhỏ nhoi như ông cũng không có tư cách lên tiếng. Mặc kệ người nào bên kia đến, ông cứ tiếp đãi đầy đủ thôi. Ông chỉ cần làm những gì ông nên làm là được. Chẳng lẽ ông không cảm thấy mỗi ngày cùng tôi uống trà, tâm sự, chơi cờ, theo đuổi một chút cảnh giới tu luyện đều rất tốt sao?”
Ngọc Châu Mục nói: “Không sai. Cứ sống tốt cuộc đời của mình là được.”
Khẽ mỉm cười, Ngọc Châu Mục dường như đã trút bỏ được gánh nặng, thần sắc cũng thả lỏng đi rất nhiều.
Khâu Sơn lão nhân hài lòng gật đầu một cái.
Lại bắt đầu một ván cờ mới, hai người đang chuẩn bị chơi cờ.
Bên hông của Ngọc Châu bắt đầu rung nhẹ, ông ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy lệnh bài Châu Mục chỉ thuộc về một mình ông ta đang phát ra ánh sáng chói mắt.
Đây là...
Ngọc Châu Mục cau mày nói: “Chẳng lẽ triều đình hạ lệnh tới? Người đâu, mau cử đội danh dự đến cửa thành nghênh đón”
“Chờ một chút.”
Khâu Sơn lão nhân lớn tiếng bảo dừng lại: “Lúc này, triều đình lại hạ lệnh gì chứ? Chờ đã, đó là...
Khâu Sơn lão nhân chỉ một ngón tay lên trời, chỉ thấy một luồng sáng từ bầu trời bay xuống, giống như một ngôi sao đang rơi, hướng thẳng về phía phủ Châu Mục.
Ngọc Châu Mục lập tức đứng dậy, ánh mắt dán chặt vào luồng sáng kia.
Ở trong ấn tượng của ông ta, dường như chỉ có một tình huống sẽ xảy ra tình trạng như vậy.
Đó chính là có tân quan thượng vị!
Ít nhất là một quan mới có cấp bậc Châu Mục!
Nhưng một châu chỉ có một người làm Châu Mục thôi. Vậy thì luồng sáng này là chuẩn bị cho người nào?
Nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu Ngọc Châu Mục không thể không nghĩ đến Cửu Thiên.
“Chẳng lẽ Cửu Thiên thật sự đã đánh bại được Quỳ Ngưu?"
Khâu Sơn lão nhân cũng sợ đến ngây người, thậm chí không quan tâm đến quạt lông trong tay đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Toàn bộ người dân trong thành Đông Hoa cũng đi ra ngoài và nhìn về phía ánh sáng đang trực tiếp bay trên bầu trời.
“Trời ạ, đó là cái gì thế? Thiên Ngoại Phi Thạch sao?”
“Đùa tôi à? Thành Đông Hoa của chúng ta có một dãy trận lớn bảo vệ thành, làm sao Thiên Ngoại Phi Thạch có thể tiến đến gần thành trì được chứ?”
“Chẳng lẽ có một vị cường giả tuyệt thế nào sẽ đến thành Đông Hoa sao?”
“Không thể nào, tia sáng này có chút yếu ớt, dường như giống thứ gì bay tới hơn. Ngũ gia, ngài nhìn một chút xem đó là vậy gì ạ?”
Trên đường phố, một đám người chăm chú nhìn vào một lão giả lớn tuổi đang đứng giữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất