Chương 39:
Tiếng đệm chân nhảy vào, Ly Y Nhược nhìn lại Tây Cương. Nàng ta mở lời:
“Ngươi đi đi, nơi đây vốn không thuộc về ngươi. Nếu phát hiện ngươi nghĩ kết cục sẽ ra sao?”
“Nhưng ta chưa từng hại người.... ta chưa..”
“Ngươi nghĩ đạo giáo sẽ tha? Ngươi nên hiểu đây là nơi nào? Và ngươi không thuộc về nơi này.
“Nếu ngày mai ngươi không đi ta sẽ tố giác.
Nói rồi Tây Cương rời đi, Ly Y Nhược mông lung. Lòng đầy suy nghĩ, lẽ nào trong thế giới của con người. Không cần biết là yêu tinh tốt hay xấu sao.
Nàng dùng thức thần liên kết với Bạch Hổ. Nhưng thức thần liên kết yếu ớt do nàng tu vi không tới. Nàng nghĩ ra rồi nuốt thử ngọc xà quả nhiên người nóng rực lên. Nàng hấp thụ linh khí dần dần thức tỉnh thức thần, nàng liên kết với Kỷ Nhiễm Mặc.
“Thượng quân, người đâu rồi?”
Trong thức thần nàng đau đớn, hình ảnh ngày càng mong manh chỉ nghe thấy tiếng rên hừ hừ của thú dữ. Nàng tỉnh dậy người đổ mồ hôi lạnh. Mấy ngày sau lại đến lượt nàng thi đấu, đối thủ lần này là một nữ nhân của thiên giới.
Không biết ai đã phái nàng ta xuống thí luyện. Ly Y Nhược và nàng không phân thắng bại, nhưng cứ những lúc quan trọng tiếng chuông lại vang rền lên khiến đầu nàng đau như búa bổ.
Ly Y Nhược sơ hở bị trúng 3 kim bạc mà mắt thường không thấy được. Ly Y Nhược bị kim bạc đâm trúng cốt tủy đau đớn thét lên. Chân tay nàng bủn rủn, nhưng trên võ đài không nhận thua chính là thương vong không luận tội.
Nữ nhân kia muốn giết nàng, nàng không kịp trở tay trúng một chưởng vào vai nàng. Người bình thường sẽ nát xương cốt, nhưng nàng là yêu. Nàng đã dùng cốt yêu để trị thương, nhưng cũng vì vậy mà lộ thân phận. Nàng nhìn thấy mọi người nhao nhao câu giết nàng liền ngồi xếp bằng chắp tay ngửa đầu lên trời hấp thụ linh khí cây cỏ
xung quanh.
Tốc độ hồi phục ngày càng nhanh, nhưng thủ hạ của Kỷ Nhiễm Mặc lại lần nữa trái lời hắn. Nàng ta lật ngửa bàn tay lên từ xa truyền lại âm thanh chói vang. Mây đen kéo cuồn cuộn, sấm chớp nổi ầm ầm.
“Tại sao? Hiện tượng này là?”
“Lôi kiếp! Con yêu tinh kia sắp tu thành người rồi.”
“Tất cả tránh vào kết giới, mau lên.
Ly Y Nhược nhìn tay chân đang bủn rủn, nhìn lên trời. Như nhìn chính số phận của mình. Nàng tự đi từng bước đến trung tâm bàn tụ. Ly Y Nhược tự mình tạo kết giới, biết rằng kết giới mỏng manh này sẽ không chống đỡ nổi đòn giáng của lôi kiếp.
Đúng như vậy lôi kiếp giáng xuống lần thứ hai, phòng thủ bị vỡ tan. Nàng bị lôi kiếp đánh xuống thân thể. Cùng lúc này Kỷ Nhiễm Mặc mắt đã chiếm nhiều lòng đen hơn lòng trắng, cảm nhận được sự liên thông giữa hắn và nàng.
Ly Y Nhược nghĩ tới bản thân mình, nghĩ tới bạch hổ nàng cố gắng gượng dậy dùng Bạch tôn liên hoa độ hái được ở không gian thí luyện chắn lôi kiếp. Không nghĩ rằng nó đỡ được 5 giáng, nhưng cũng bị sét đánh rụi. Nàng chấp nhận số phận chịu thêm 22 trận nữa, nàng thoi thóp không còn cử động được.
Lôi kiếp chuẩn bị giáng cùng lúc 7 tia sét, nàng không còn sức gượng nữa. Nàng nghĩ tới Kỷ Nhiễm Mặc. “Ta thực sự yêu chàng. Kiếp này thật may mắn.
Khi lôi kiếp còn một giây nữa giáng xuống nàng, lam quang của Kỷ Nhiễm Mặc xuất hiện chắn đỡ cho Ly Y Nhược. Trên trời vang dội tiếng hắn.
“Mặc Vân Phù, đưa nàng về.”
Nói xong trời quang mây tạnh, Mặc Vân Phù không còn cách khác đưa Ly Y Nhược hấp hối trở về. Hiện trường thi đấu hỗn loạn.
Nàng đã vượt qua lôi kiếp, nhưng bị đánh nát mất yêu cốt, tức 8 mạng bị mất. Còn một mạng nàng giữ được nhờ ơn hẳn. Ly Y Nhược đã trải qua những ngày tháng ngủ li bì, nàng không hay biết. Khi thức dậy chỉ có một mình với giường băng thảo.
“Khụ khụ.”
“Mau báo trưởng cung, thượng mẫu tỉnh rồi...
Nhưng nhận được câu trả lời từ thuộc hạ Kỷ Nhiễm Mặc rằng hắn đang bế quan tu luyện. Chưa từng ra ngoài trong vòng 2 tháng. Nàng xoay người một vòng rồi nhìn mình trong mắt hồ trong veo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất