Vô Tình Song Tu Với Bạch Hổ Yêu Thần - Ly Y Nhược

 

Nàng quá mệt thiếp đi lúc nào không hay, đến lúc tỉnh dậy đã được hắn vận công đả thông kinh mạch giúp nàng hấp thụ được dâm dịch của hắn. Còn dùng pháp lực đã chữa lành tiểu huyệt sưng tấy của nàng. 

“Ưm... bây giờ là canh mấy...” 

“Nàng đôi sao?” 

“Ta đói!” 

Hắn khẽ cười, biết ngay sủng vật ham ăn này mỗi khi làm tình xong sẽ đói meo. Kỷ Nhiễm Mặc đưa cho nàng sáu trái đào tươi. 

“Chàng không thấy chán sao?” 

“Chuyện gì?” 

“Làm thần tiên gì đó không cần ăn cũng không đói, nghe có vẻ thích thật, nhưng mùi vị của thức ăn nhân gian tuyệt hảo vô cùng. Nếu không còn cảm giác ăn ngon thì chả chán chết?” 

“Nàng chỉ nghĩ đến ăn.” 

“Thoát khỏi đây, ta muốn xuống nhân gian. Chàng đi cùng ta được không?” 

Ly Y Nhược rất lanh lợi, biết thừa hắn sẽ không cho phép nàng rời khỏi nơi đó nên chỉ có cách khiến hắn đi cùng. 

“Để ta xem thái độ của nàng.” 

"Di mà." 

“Sao nàng nghĩ ta có thể giải được kết giới.” 

“Ta đoán vậy, người giỏi mà.” 

Nàng khen trực tiếp khiến trong lòng hắn hẳn dễ chịu. Hắn liếc đôi mắt lạnh đó nhìn nàng, nhìn cơ thể quyến rũ đó lại lên hứng. “Tạm thời chưa giải mã được.” 

Đêm đó Ly Y Nhược nằm trong lòng hắn, bên cạnh đốt lửa cháy âm ỉ. Hắn nghịch lọn tóc của nàng rồi đột nhiên nghĩ ra. 

“Nàng thật kì lạ, rõ ràng mỗi lần thăng cấp sẽ phải chịu độ kiếp. Dù là tiên hay quái cũng vậy. Nhưng ta chưa thấy nàng độ kiếp. Đến giờ vẫn bình an. “Ta cũng không biết... tại sao nhỉ?” 

“Ha ha, ngốc thật. Cửu vĩ hồ ly còn một lần phi thăng nữa mới chính thức trở thành hồ ly 9 đuôi.” 

“Có chuyện đó sao? Sao nhị tỷ ta chưa độ kiếp đã có 9 đuôi.” 

“Nàng ta giống nàng. Chưa trở thành cửu vĩ thực sự.” 

“Vậy ý chàng là ta sẽ phải độ kiếp sau đó mới thành cửu vĩ?” 

“Nàng có sợ không?” 

“Ta đương nhiên có. Ta sợ đau lắm... huhu.” 

“Chỉ là thiên lôi bản tụ đánh xuống nàng cùng lúc.” 

Hắn trêu chọc khiến nàng càng sợ. “Vậy ta chỉ muốn như bây giờ thôi, không cần độ kiếp. Ta đã ăn gian cả vạn năm để thăng cấp nhanh như vậy. Cứ ở yên vị trí này cũng không sao.” 

“Nữ nhân lười nhác.” 

Kỷ Nhiễm Mặc chí nhẹ đầu cô. Nàng lợi dụng cơ hội nằm sát cạnh bụng săn chắc của hắn. Bình thường giao hợp đều bị làm đến thần hồn điên đảo không thể chú ý đến cơ thể ngọc ngà đó. Đây mới là lần thứ hai nàng nghìn kĩ thân thể đẹp như tượng ngọc của hắn. 

“Sờ đủ chưa?” 

“Chàng bình thường chiếm tiện nghi của ta, ta sờ chút có sao đâu.” 

“Có qua có lại. Kê ngực nàng lại đây.” 

Hắn đúng là tên bỉ ổi, không để mình thiệt chút nào. Như vậy ngực nàng bị hắn mút đến sưng nhũ lên. Nàng đẩy đầu hắn ra. 

“Đủ rồi.” 

Cứ như vậy đến sáng hôm sau, nàng ngủ dậy thoải mái thấy hắn vẫn ngủ thì ghé lại gần chăm chú nhìn ngũ quan của hắn. 

Kỷ Nhiễm Mặc giữ gáy nàng lại hôn sâu khiến nàng giật mình. “Ư... ư... 

“Suốt ngày bắt nạt ta. 

Hắn được trận cười khoái chí. Vật sủng tức giận rất đáng yêu. Hắn chỉ muốn bắt nạt nàng mãi. 

Họ tìm đến cửa động, bên ngoài bài bố rất nhiều bẫy động. Nhưng Kỷ Nhiễm Mặc chỉ vung tay một cái đã hoá giải được. Bên trong động có sự sống thoi thóp, hắn đã phát hiện khi thám thính hôm qua. 

Khi cửa động mở ra lại có vô số mũi tên tẩm độc ong phóng vút qua. Hắn dễ dàng hất văng. Qua hai ba cạm bẫy nữa cũng đến được nơi sâu nhất trong động. Rõ ràng bên ngoài quang cảnh xanh tốt nhưng trong động này lại cằn cỗi. Ly Y Nhược cũng cảm nhận thấy sự khác biệt liền bám chặt tà áo Kỷ Nhiễm Mặc. 

Kết giới bị phá, giữa trung tâm có vô số thạch anh đỏ phát ra những ánh sáng đen kì lạ. Ở trên không trung một bóng người gầy gộc treo bởi hàng ngàn sợi xích sắt. 

Bất ngờ vì có người xuất hiện, dây xích sắt trên không trung cử động phát ra tiếng leng keng nhẹ. Người bị phong ấn đã cử động. Kỷ Nhiễm Mặc nhìn cơ quan xung quanh liền biết. Những dây xích sắt này hút dinh dưỡng từ mặt đất, hút cả linh lực của người trên kia. Càng hút nhiều nó càng nhiều xích sắt. 

“Giờ chúng ta nên làm gì?” 

“Nàng qua góc kia.” 

eyJpdiI6ImxKVm9XczFTaFFEVnU0NWhCbXE5XC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjQ0TnVjQnYzczQ0dThBQnBITER0K21RZHh6K1dEZnA3OVYzelwvcVdKWXVLR1hMZ1JuUkNMdFVZbkMxN0pcL2FKVFNXSEJVVFpRUXQwRm9ZYUF6NjBNODN2NGpvRm1HXC84XC9UVmRWM0tPQ3hhbjhJNHh6VDlhaGYxNmhtQSt1YndjQmdNcFBqOFE0b3NlYTViZFRxSXV3V0hmMDhuclNGZmN0VGlGcWpWSHpTUVNNRmI0Y21CeFVKZm5wemNZWFkxQkpjSXBUV0pvWDlzdFwvbDN3M3FyN2o4TjVjRFRhdXlzZVBQbzhKZnR2SnBKZFlBQ25LQ2xRNmt4TUhlTkErSGdwODlrR3lmZHFhNWQwbE9ES2RxWDdMUnJYeFAyNk50V0hGRTBJN1JGU0M3dStScVFoVVBrWCtmcldlQXVHQ05pZWN3blE4RmNOUkJjSjFhTUhBZFFVVlVcL240TTZYUEo2dSsxZXk0YVNJREZIK3pUY3lHTzY0dEErMUVHOTVZcUFXZUdRUWoyNWk5WnV0NGlFXC9qWWt3VmtqenM4R3RCMXF6TVQ0dkFTT1wvRUpKOElFdDUzOWlFN20wS1phcW1NZ1NNWm91aWdZRjU4Um1WMWo0ZFpkV1JycVJ5V1BhQ2FjbUNuYUhsMHV4ek5hV0Y0YVJ6XC9OODc2b2FwaFpmNlJDVEttcHFVWWMrd3ByckZUT2cwRmh0a3FUYnNaS0paVDZRa3Z3OVp2cDVSMWNFQ1U1Mml0OVwvZFhpd2pXTzRMdFFKSUFjMG8xZEJPaFlYWHo4TCswY09BR29EUHB6eldxTUk0ZllXVnM4UXdWVzM5SXdDYXlrMjlHRHFNR3pCZDRhaFBzOVhpeDlKa25oU2U4aHl5V0VKRXBLWVpuZUJOWUNaaldwY3pRcTlCUkk2SXFOTTllS1RHS3NSMjFPekduSUxuUSIsIm1hYyI6ImU1ZTY4MWRhZjMxNmRkNzk0YmE5YWQ3NzVlMDY2ZmUwYzkxMTkzOGQ0NDcwZDllNzQ3MmY3M2Y1ZDYwZTFmZjMifQ==
eyJpdiI6IlVFd3RcL1FrbjhSNnJpQVVcL1BjaUUxQT09IiwidmFsdWUiOiJIS2FUTUUxVE1GdkZWU2w5d2JRMTJ1RzFaZzJvdEVCTHEyMzgwY1lmTW5zNzZWQmgwU093XC8zXC9iS1puSUt2MHZzbnZmbVdBTVlZNGpkRWRDMHRjc0daN0YrdGR4TFNkZVZZajlaRld2cG9zWDZIZVwvcElzV2ZwM0orRVJqV0V3c09pYkdjZFFlUnNSM1U1ZDdRaTdDcVNhQXVFS1ZwXC9VcUFBMjZ5R0I3RnBWb0Urcmxod2ZBc21pYWQ2R0t1NXZTVG44bzBCZjRPWGpwOUFzZ1EyZEkyRlM2dXVXd2NkaFl5TWNaQzk0eWxmY3VZSnVzNExLS3JuZVltaExiWTFHcTJwVTRBMkJuU2JUdk81K21QXC9RUWxWbWNwb2M3R1NwOGFQQWszOHVMd3FwVHZUSTNJWVhTMlJqSnhjenBqcWxaWVVxZDJ4RTJQT3Z4eTNuUmF0ZGYwN1BhN01mSnlxaVlSajFnaUowUktKMjlKU3l0c1NOcGNRQmVmN2RJbG5kYnRWcHZMaUlTdmk1M2pIZ24yK1wvOWxHTzdlaTRtaTllMmJOSVI0RXQ2aHBBUEdQTlRZM0xhU1dubUtCVGo2Vnphcm5XbFwvTFF0K3pLTXBtXC95WTVuV1wvMnJ2UHpEb1J2bFFUREJuYnVLTWZhN2ZCNVpLbWZwb1dxVVRzMkt1ejlNcyIsIm1hYyI6IjdmNjRmNmIyMTJkNjNiYTVkNTZjM2YzYjBjYjM1YmI5ZmNlMDJiYmZlZGQ4MjJhZjAzNmQ0ZTg2YmVlOTVhNGYifQ==

“Con hổ đó! Ta sẽ giết thịt mi.”

Ads
';
Advertisement