Trùm Phản Diện Toàn Vũ Trụ - Vương Hạo (FULL)

…  

             – Quách gia gia! Đóa Đóa! Hai người đến rồi.  

             Triệu Y Linh bước đi ưu nhã đến trước mặt Quách Vân Tử, rồi hỏi thăm lễ phép.  

             Sau đó, cô nắm tay thiếu nữ tên là Đóa Đóa kia, rồi nhìn nhau cười một tiếng.  

             – Y Linh càng ngày càng đẹp. Thằng nhóc mà con nói đang đứng ở đâu?  

             Quách Vân Tử vuốt râu, cười nói.  

             Gương mặt xinh đẹp của Triệu Y Linh bỗng nhiên đỏ lên, giống như bôi soi, chỉ  

             tay về phía Vương Hạo cách đó không xa.  

             Đàn ông ở đây nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng nhiên vang lên một âm thanh  

             vỡ vụn. Chẳng lẽ nữ thần của họ lại coi trong người đàn ông làm thơ khiêu dâm  

             kia sao.  

             – Được, được, được…  

             Quách Vân Tử cười to nói:  

             – Dáng dấp tuấn tú lịch sử, xem ra lão Triệu có ngủ cũng cười tỉnh.  

             – Ha ha, chúc mừng chị Y Linh đã tìm được chồng.  

             Đóa Đóa che miệng cười nói.  

             – Em nói bậy gì thế. Nếu anh ấy muốn cưới chị, thì phải qua hai cửa ải.  

             Triệu Y Linh thẹn thùng giậm chân, sau đó vẫn không quên chọc kéc Đóa Đóa.  

             Xong rồi!  

             Đàn ông toàn trường đều đau xót. Bây giờ, nữ hoàng băng giá nổi danh như Triệu  

             Y Linh, lại có vẻ mặt như vậy. Dù là người mù cũng nhìn thấy. Vị nữ hoàng băng  

             giá này đã động tình.  

             – Chỉ bằng thơ tình lần trước anh ta tặng cho chị, thì đã qua cửa thứ nhất.  

             Đóa Đóa nắm lấy tay Triệu Y Linh, cười duyên nói.  

             Quách Vân Tử mỉm cười gật đầu, khẽ ngâm bài thơ:  

             Bắc phương có một giai nhân  

             Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng  

             Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng  

             Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay  

             Thành nghiêng nước đổ mặc bay  

             Giai nhân há dễ gặp hoài được sao  

             – Thơ hay! Thơ hay!  

             Quách Vân Tử vừa dứt lời, thì đàn ông toàn trường lại đau xót lần nữa, Lần này  

             quả thật không cứu nổi. Nữ thần của bọn họ đã nói, muốn tìm chồng văn võ song  

             toàn.  

             Bây giờ, bài thơ ca ngợi nữ thần nghiêng nước nghiêng thành này xuất hiện. Nữ  

             thần lập tức lau mắt mà nhìn, cộng thêm hai câu thư vừa rồi. Đoán chứng nữ  

             thần sẽ sa vào lưới tình cũng nên.  

             Bây giờ, chỉ cần người đàn ông này biểu hiện ra thiên phú võ đạo siêu cường.  

             Thậm chí không cần thiên phú siêu cường, chỉ cần mạnh hơn người bình thường,  

             thì lập tức có thể ôm mỹ nhân về nhà.  

             – Quách gia gia, vừa rồi anh ấy lại làm hai câu thơ.  

             Triệu Y Linh mắc cỡ đỏ mặt. Nhưng vẻ mặt lại rất đắc chí. Dù sao, vẻ đẹp của  

             mình khiến một tài tử sáng tác ra hai câu thơ thiên cổ. Niềm vinh dự này,  

             không người phụ nữ nào có thể chống cự.  

             – Ồ! Là câu thơ gì.  

             Quách Vân Tử hứng thú.  

             – Anh ấy chỉ đọc hai câu thơ, Một cười khêu gợi trăm mê luyến,  

             Xóa mất hồng nhan ở sáu cung.  

             Triệu Y Linh ngượng ngùng nói.  

             – Giỏi quá!  

             Quách Vân Tử khen ngợi liên tục. Bây ngờ, người trẻ tuổi có thể viết được câu  

             thơ tiêu chuẩn như thế này, mà còn viết được hai câu. Quả nhiên rất giỏi.  

             Ánh mắt lóe lên ánh vàng. Người này có tài văn chương.  

             – Nhóc! Bài thơ bình thường đều có bốn câu. Nhưng cậu chỉ sáng tác hai câu,  

             còn hai câu nữa thì khi nào cậu mới sáng tác,  

             Quách Vân Tử kỳ vọng nhìn về phía Vương Hạo. Ông muốn trông thấy một bài thơ  

             lưu truyền thiên cổ ra đời.  

             Vương Hạo trợn mắt. Đây là bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị miêu tả Dương  

             Ngọc Hoàn. Bài thơ gần ngàn chữ. Nếu đọc ra, sẽ lập tức bị lộ. Đến lúc đó, hắn  

             lấy cái gì tán gái.  

             – Lão già! Ông là ai! Tại sao tôi phải nghe ông.  

             Vương Hạo vừa dứt lời, thì mọi người trợn mắt. Tên khốn kiếp này lại gọi Quách  

             Vân Tử là lão già. Hắn chán sống rồi chăng.  

             Phải biết rằng: Quách Vân Tử là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới  

             văn học. Nếu Vương Hạo chọc giận ông ta, thì đời này Vương Hạo đừng nghĩ đến  

             chuyện lăn lộn trong giới văn học. Thậm chí có cường giả yêu thích văn học, sẽ  

             gây khó khăn cho Vương Hạo, khiến Vương Hạo nửa bước khó đi.  

             Đây không phải là đang nói đùa. Ai kêu Liên Bang Diệu Thiên thịnh hành phong  

             tục xưa. Văn nhân có địa vị rất cao.  

             Quách Vân Tử khoát tay, cười nói:  

             – Nhóc rất kiêu ngạo! Dường như đang xem thường lão phu.  

             – Mặt mũi là do mình tạo nên, không phải là người khác cho. Ông hãy phân tích  

             một bài thơ của tôi xem, để xem ông có bản lĩnh như thế nào?  

             Vương Hạo không để ý đến Triệu Y Linh.  

             – Được! Vậy để lão phu xem nhóc sáng tác được bài thơ thâm thúy như thế nào.  

             Quách Vân Tử hứng thú.  

             Mọi người xung quanh nghe thế, bèn cười ra tiếng. Quách Vân Tử ăn muốn còn  

             nhiều hơn Vương Hạo ăn cơm. Hắn lại muốn dùng thơ kiểm tra Quách Vân Tử. Đúng  

             là không biết tự lượng sức mình.  

             Hạ Vi Vi kéo tay Nhạc Huyên, thì thầm:  

             – Tai sao tôi cảm thấy tên Vương Hạo khốn kiếp này đang đào hố.  

             Nhạc Huyên gật đầu. Chuyện như vậy hai cô không ngạc nhiên. Mỗi lần có người  

             cho rằng Vương Hạo chắc chắn sẽ thua, thì tên khốn kiếp này đã đào hố xong,  

             đang đợi người khác lọt hố.  

             – Lần trước tôi và một giai nhân chèo thuyền du ngoạn trên sông. Nhưng lại có  

             cảm xúc nên sáng tác một bài thơ:  

             Dời thuyền đến đậu bên bờ khói  

             Sầu khách vừa dâng lúc tối trời  

             Ðồng ruộng cây đem trời xuống thấp  

             Sông trong trăng sáng đến gần người  

             Vương Hạo ngẩng đầu nhìn trăng. Vẻ mặt giống như nhớ lại chuyện cũ.  

             – Chèo thuyền du ngoạn trên sông với một giai nhân.  

             Trong nháy mắt, sắc mặt của Triệu Y Linh lạnh lẽo. Mặc dù cô đã điều tra thân  

             phận của Vương Hạo. Cô biết tên khốn này tên là Nhạc Tiểu Hiên, danh hiệu Ngọc  

             Diện Tiểu Phi Long, chuyên môn cua tài nữ.  

             Nhưng bây giờ, hắn lại dám nói chuyện này trước mặt cô, không kiêng nể gì hết.  

             Quả thật hắn đang xem thường cô.  

             Xem ra, hắn không biết ba chữ Triệu Y Linh đại biểu cho cái gì. Đợi lát nữa,  

             cô nhất định phải cho hắn biết. Hắn bước qua cửa nhà cô, thì nhất định phải  

             tạm biệt cách sống trước đây.  

             – Thơ hay! Thơ hay!  

             Quách Vân Tử khen ngợi liên tục, sau đó nghĩ một lát bèn nói:  

             – Bài thơ thanh đạm, kín đáo không lộ ra ngoài, trôi chảy tự nhiên, rất đặc  

             sắc. Nhất là câu sông trong trăng sáng đến gần người. Câu này ngắt rất chuẩn,  

             vẻ nhớ nhà buồn rười rượi.  

             – Nói hươu nói vượn! Ai nhớ nhà!  

             Vương Hạo khinh thường. Sau đó đắc chí nói:  

             – Lúc nãy, tôi đã nói rồi. Tôi đang chèo thuyền du ngoạn trên sông với một  

             giai nhân. Lúc đó, sương khó lượn lờ rất có ý thơ. Chúng tôi nhìn mặt trời  

             xuống núi, cũng không về nhà. Sau đó, đêm dài dằng dặc. Chúng tôi làm chuyện  

             mình thích cho hết thời gian. Còn câu thơ, sông trong trăng sáng đến gần  

             người, là chỉ chúng tôi làm việc sung sướng đê mê. Cảm thấy mình sắp bay cung  

             trăng, nên ví von như vậy.  

             Vương Hạo vừa dứt lời, thì toàn trường yên lặng. Mẹ kiếp! Đây không phải là  

             thơ khiêu dâm hay sao.  

             Chỉ là bài thơ này có ý sắc mà chữ không sắc, Quả thật là tác phẩm xuất sắc.  

             Tôi nhổ vào, đây là bài thơ chỉ có tên mặt dày này mới sáng tác được.  

             Bây giờ, Nhạc Huyên muốn xé nát tim Vương Hạo. Vương Hạo đang dùng thân phận  

             của cô. Điều này mang ý nghĩa. Sau đêm nay, bữa tiệc vừa kết thúc, thì nhất  

             đại tông sư thơ khiêu dâm như cô sẽ truyền khắp Liên Bang Diệu Thiên.  

eyJpdiI6Ik02ZjJXRGtIXC9HKzJ6V2QxMmQwekhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1TMWV1cnVtRXBrWGVzNitaKzAzSkdmZllyeURnVzNHUkJQR0x5enU1YkNqRXlpQTFCaUEyZzF1QVwveEErUlhLQ0p1ZW4rem9MRHFuRU5teUtsVlliSk84Tnh5cGlqdEJHMThRQ2VWVFFDK0xnSXJUOUJCS3pacTYyV1AwUVR2b09XK0IwMVdidlZ2VFlYUmlRTllkQStGd3J4dVwvclZLOEZHcWM1eWhDdSs5cFZTRytTM1lmNmdKYmpYenlcLzUwdkVJS0hSUDcwU0JtTVQ4Q3NCZHdHdHF3MDNHS2JBWXE5Zlo0VWRMTmE1MkRKMGZDbWUxRitkRUE5K3UzVHo1VDNjMjJDeEVMQmc3aEFmN0x1aExoY3RzR2NqM1VGcHF1Qk9BY25HT0tLRmU3RlBVc2xYOG9keTJtenc1VitnOVdQRGRcL1pEc3A1SGJHSlhnMXpHUHN2MFBqdXhGMFpCZDNubDZkQ2ZXeGpBajg9IiwibWFjIjoiY2MwNGE3NTU2ZjZkODdkOWE4NWEzMTA2MzhjMzMwMGI3ZDg2MjU2NGM3MGZmMGRhODhlMTk0NmU3NTQ3MWM2MiJ9
eyJpdiI6InRKYUx0bUw5cFh4bVlqS3hxNVwvc1B3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Iks4c2dQVWt0a3c5TnhlanhWXC9KbDlCTSs3V25IdW5GR3Z0b3V5aWxHOXlFRlUxQmdzU0dvNWU4OE1cL09yTkJLMDJEc3EzVFZoQjNLVDBhS2RtYW1nblhWMHlBVnlHWjdQN1UwVVdTSEwzazlsV0VsbmZOZnozQlJOeFwveUd4bXNDdDN4UUo2ZlR6dlVuUnRIYk1ia3NNdFVpVjhHTGQ5ZHlFeEhlWnB0T29Rd1BtT2RpVjIrdVhpSDM1cGtCWURhQ3NKSXpGMU5SdnFUbEllSGE3cGJmbEN5djBxaTF5M2wrUzNsaVVRYXdVT0ZseWpsRjZFbTJqNWJLaFdHd2czNWt1WUMyUm14RHlvYVpjc3FWOTNWNVZOM25nXC9cL05TS2VDenhxbDZ1YWNpYTVubzU3MFNOejBWVmRDc20ybGExNWdpZjBld1MxbkU3YUNqUTBDbXp6ZTVIdmUzRitEZVRxNCtxeHZoQVMxSlpzPSIsIm1hYyI6ImZkZjY3YzBjNGMyNmU5YzhmYmQ3ZjQ4MmY1ZDZiZDIzZTg0YmUwZDM5YzQzOWU3MjE1MjZmM2VjZDBjYzk5MTUifQ==

             lên đầu cô. Sau này, cô sao dám ra đường.

Ads
';
Advertisement