Trùm Phản Diện Toàn Vũ Trụ - Vương Hạo (FULL)

…  

             – Diệp thiếu không nên tức giận. Nếu thằng Đỗ Phong này không biết tốt xấu,  

             thì chúng ta cũng không khách khí với gã.  

             Vương Hạo vội vàng an ủi.  

             – Anh Vương! Anh có cách nào giúp tôi dạy cho thằng Đỗ Phong đó một bài học  

             hay không?  

             Trong nháy mắt, Diệp Thanh tỉnh táo lại. Từ nhỏ đến lớn, gã đều sống dưới bóng  

             ma của Đỗ Phong, chỉ cần gã gây chuyện, thì cha gã sẽ nói. Tại sao mày không  

             nhìn Đỗ Phong mà học tập.  

             Điều này khiến gã luôn cảm thấy mình kém hơn Đỗ Phong. Nếu Vương Hạo có thể  

             dạy cho Đỗ Phong một bài học, thì gã sẽ ngẩng đầu kiêu ngạo làm người.  

             – Cách thì rất đơn giản.  

             Vương Hạo cười.  

             – Bây giờ, Lang Hành Thiên Hạ chúng ta mạnh như vậy. Công ty Đĩa Nhạc Thiên  

             Phong của Đỗ Phong không thể chống lại chúng ta. Chỉ cần cậu truyền tin: Đỗ  

             Phong thấy thị trường âm nhạc không ổn, nên định bán Công ty Đĩa Nhạc Thiên  

             Phong. Đến lúc đó, giá cỗ phiếu của Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong sẽ giảm  

             xuống. Diệp Thiếu chỉ cần mua lại Công Ty Đĩa Nhạc Thiên Phong, thì những  

             thiên hậu ký hợp đồng với Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong, nhưng không phải người  

             tình của gã, sẽ là vật trong tay cậu.  

             – Đúng vậy!  

             Diệp Thanh rất vui, chỉ cần gã mua được Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong, thì sau  

             này còn ai dám nói, Đỗ Phong giỏi hơn gã.  

             Hơn nữa, thiên hậu của làng giải trí sẽ trở thành vật sưu tập của gã, quả thật  

             khiến gã rất vui vẻ.  

             – Anh Vương quả thật là anh em tốt của tôi, luôn nghĩ cho tôi.  

             Diệp Anh nhịn không được cảm khái một câu. Vương Hạo không chỉ mang theo gã  

             kiếm tiền, tìm gái và hay ra tay giúp gã. Người anh em như vậy tìm ở đâu mới  

             có.  

             – Nếu Diệp thiếu coi tôi là anh em, thì anh hãy giúp tôi một việc được không?  

             Vương Hạo mỉm cười nói.  

             – Không có vấn đề gì! Chuyện của anh chính là chuyện của tôi. Anh cứ nói, tôi  

             nhất định sẽ giúp.  

             Diệp Thanh vỗ ngực nói.  

             Đám người Lăng Tiêu trợn mắt. Mấy hôm nay, Vương Hạo cho Diệp Thanh nhiều lợi  

             lộc như vậy. Bây giờ, rốt cuộc Vương Hạo đã lộ đuôi cáo.  

             – Tôi muốn mua một chiếc cơ giáp, mong Diệp thiếu giúp cho.  

             Vương Hạo nói.  

             – Mua cơ giáp!  

             Diệp Thanh cười lớn một tiếng.  

             – Tôi tưởng chuyện lớn gì. Đợi lát nữa, tôi sẽ gọi điện cho cha tôi, cho anh  

             một chiếc cơ giáp cấp bốn, còn chuyện tiền bạc thì đừng nói ra, mất tình anh  

             em lắm.  

             Đám người Lăng Tiêu líu lưỡi. Đúng là Vương Hạo, chỉ cần đi theo Diệp Thanh  

             mấy ngày, mà có thể khiến Diệp Thanh cam tâm tình nguyện cho hắn một chiếc cơ  

             giáp cấp bốn. Hơn nữa Vương Hạo không phải bỏ tiền. Bản lĩnh này quả thật rất  

             đáng sợ.  

             – Diệp thiếu! Cơ giáp cấp bốn không được.  

             Vương Hạo lắc đầu.  

             – Tôi muốn cơ giáp cấp năm cỡ lớn. Tốt nhất là loại Transformers cao mấy trăm  

             mét.  

             – Ực…  

             Ngụm rượu mà Diệp Thanh vừa uống, phun ra trong nháy mắt.  

             Ông mày! Cơ giáp cấp năm cỡ lớn. Hơn nữa còn là Transformers cao mấy trăm mét.  

             Đồ chơi này là vũ khí hạn chế mua sắm của Liên Bang Diệu Thiên dùng trên chiến  

             trường, bộc phát hết toàn lực có thể sánh bằng Võ Đế.  

             Dù cha gã có thể lấy được cơ giáp cỡ lớn này. Nhưng tiền bỏ ra quá nhiều, ai  

             nói đưa là đưa.  

             Đám người Lăng Tiêu bội phục hoàn toàn. Tên khốn Vương Hạo này dù thay đổi như  

             thế nào, thì cũng không thanh đổi được cá tính, chỉ cần có cơ hội thì phải cắn  

             một miếng.  

             – Anh Vương! Anh muốn loại cơ giáp cỡ lớn kia. Nó là lá bài chủ chốt của bộ  

             quốc phòng Liên Bang Diệu Thiên.  

             Diệp Thanh lắc đầu.  

             – Dù cha tôi có được. Nhưng tôi cũng không có tiền mua nó. Tôi khuyên anh  

             không nên nghĩ đến nó, không thì sẽ bị bộ quốc phòng Liên Bang Diệu Thiên để  

             ý, đến lúc đó thì không xong.  

             Diệp Thanh vừa dứt lời, thì đám người Lăng Tiêu nháy mắt, ra hiệu Vương Hạo từ  

             bỏ. Nếu không sẽ dẫn đến bộ quốc phòng Liên Bang Diệu Thiên chú ý, thế thì  

             phiền phức lớn.  

             Dù sao cơ giáp cấp năm cỡ lớn có rất nhiều kỹ thuật công nghệ cao. Vạn nhất nó  

             rơi vào tay kẻ thù, sẽ bị đối phương nghiên cứu sơ hở, thì hàng loạt kinh phí  

             nghiên cứu và vô số thời gian, sẽ trôi theo dòng nước.  

             Cho nên khi loại cơ giáp cỡ lớn này rơi vào tay ai, thì bất kể người nào đều  

             phải điều tra lý lịch rõ ràng, xem người đó là người nhà hay gián điệp.  

             Vương Hạo không nhịn được ám chỉ, thở dài nói:  

             – Ài! Lúc đầu, tôi muốn dùng bốn mươi phần trăm cổ phần mua nó. Nếu Diệp thiếu  

             không giúp được, thì thôi vậy.  

             – Bốn mươi phần trăm cổ phần.  

             Hai mắt Diệp Thanh bỗng nhiên sáng lên, bắt đầu chần chờ, tự hỏi bản thân có  

             nên giúp Vương Hạo mua cơ giáp cỡ lớn hay không.  

             Một người áo đen tiến lên, nói nhỏ bên tai Diệp Thanh:  

             – Diệp thiếu! Lấy tình hình phát triển hiện nay của Lang Hành Thiên Hạ, nhiều  

             nhất là ba năm sẽ lũng đoạn giới âm nhạc Liên Bang Diệu Thiên. Đến lúc đó, nó  

             một ngày sẽ thu đấu vàng. Một cơ giáp cỡ lớn cấp năm thì nhiều nhất bốn năm sẽ  

             thu hồi vốn. Mua bán này kiếm bộn không lỗ.  

             Diệp Thanh nghĩ một lát, cũng cảm thấy người áo đen nói có lý.  

             Mặc đù giá một cơ giáp cỡ lớn cấp năm rất kinh khủng. Nhưng nó nhiều nhất là  

             một con chim vàng. Nhưng Lang Hành Thiên Hạ là một con gà biết đẻ trứng vàng.  

             Thế nên Diệp Thanh chọn cái gì, thì thằng ngốc cũng biết.  

             – Diệp thiếu! Kỳ thật tôi muốn cơ giáp cỡ lớn cấp năm, là dùng để chơi mà  

             thôi.  

             Vương Hạo lung lay chân bắt chéo, ngáp một cái, rồi nói:  

             – Chỉ cần cậu cho tôi mượn cơ giáp cỡ lớn hai ngày là được.  

             – Thế à.  

             Diệp Thanh bỗng nhiên đứng dậy.  

             – Nam tử hán đại trượng phụ, mỗi lời nói ra thì chắc như đinh đóng cột.  

             Vương Hạo xòe bàn tay ra.  

             Một tiếng bộp, Diệp Thanh chụp về phía tay Vương Hạo, sau đó cười nói:  

             – Nếu anh Vương đã nói như thế, thì tôi phải lấy bằng được cơ giáp cỡ lớn  

             trong bộ quốc phòng ra cho anh.  

             Diệp Thanh nói xong, bèn mang theo đàn em đi về. Còn chuyện tản tin tức, chuẩn  

             bị thu mua Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong, hay về nhà tìm cha lấy cơ giáp cỡ  

             lớn, thì không liên quan đến Vương Hạo.  

             – Sự đệ! Chú tốn nhiều tiền như vậy, chỉ để chơi cơ giáp cỡ lớn.  

             Lăng Tiêu nhìn Vương Hạo giống như đang nhìn một thằng ngốc. Cơ giáp cấp năm  

             cỡ lớn quả thật rất không tệ. Nhưng tốn nhiều tiền như vậy, chỉ để chơi mấy  

             ngày, thì chuyện này quá tùy hứng.  

             – Nếu anh ấy chịu thiệt, thì anh ấy không phải là Vương Hạo.  

             Nhạc Huyên trợn mắt.  

             – Nếu em nhớ không lầm. Không gian thứ nguyên của Vương Hạo rất kinh khủng, có  

             thể chứa được một cơ giáp cỡ lớn.  

             – Không thể!  

             Lăng Tiêu nhìn Vương Hạo với ánh mắt không thể tưởng tượng. Dù là tân nhân  

             loại có tu vi Võ Sư, cũng không có không gian thứ nguyên lớn như thế.  

             – Ài! Đúng là không nghĩ đến. Tiểu Huyên Huyên nhà chúng ta còn biết anh có  

             không gian thứ nguyên cỡ lớn.  

             Vương Hạo nhíu mày.  

             – Có phải em thầm mến anh lâu rồi phải không. Hôm nay, chúng ta xác nhận qua  

             hệ yêu đương được không?  

             Nhạc Huyên nhìn Vương Hạo với ánh mắt ghét bỏ. Cách tốt nhất để đối phó tên  

             lưu manh này, chính là không để ý đến hắn.  

             Lý Vân Dương trừng mắt Vương Hạo. Thằng khốn này lại dám đùa giỡn nữ thần ngay  

             trước mặt anh. Nếu không phải anh đánh không lại Vương Hạo, thì thù mới hận  

             cũ, anh cũng phải chiến với Vương Hạo một trận.  

             – Ài! Thế thì buồn quá.  

             Vương Hạo thở dài.  

             – Bây giờ, hai cô gái cũng có thể ra ngoài hẹn hò. Đến bao giờ, mình mới thoát  

eyJpdiI6IkZJdmtNTEx0bHhPM0JTRFBsNHh1YlE9PSIsInZhbHVlIjoiWUhxV1wvekNGMDNha1M1bjVaSkROSU5uRGFydVdCWDZIbGJtK1ZWTFFNOHo2VHFPb1Z3eGdjNCt1VmUzaFdNRGVUakZQK1FOWEhvRkhFYWhCdXJmS1B2ZWNaY1psRlVQekIxNVlQUUZad1J1ZjFqQjczdnpvNENuTFgrbzhRenZLNlRvdFwvajV0QVBrZ1RPMGVFQ25zSzFHUWpJSU1iSitnM29LNjhSZENiSzF6OGdOT3Q5OXpDWFwvbWE1WGN6Z3JDSGJucTY1anRHMlowV2ZlZmIwaWVDVkt3Nk0rTjRCTDRlSWZGZnlzbXUxVytuM09WMUFGMDMxamRxSjdxUEJEYSIsIm1hYyI6ImY3MWI4ZWNmNTY5NmVjYWEwNzk3NmE0N2Y4OGJlMzg2NjRhNWViMmIzMzllNGUxYWU1MWFiZDM3NGIwNzJjMDIifQ==
eyJpdiI6IjZTUWJNdzZMRUhCZDZoVVRyZVZmVUE9PSIsInZhbHVlIjoiMWRLUzdPQmZcL2hUalpjRGwrUVdMY05zbDhTQ0dHQmNkQTBPeFA3cU1LcVlrK1lwaXl4eGFEMTE1dHhvajlVanlKSUx0ODViN1k5XC9MdExndWVIYVhKNmR5aXRmOFphWEI1SkpsdElIdis2YVdGZzZMU2MxV29YSWZRWlF4ZE96c2pieENjclpOaVZPN3M5Uk1aMUk2ajVPRG5lU0xLNEpRWUJ0SjIxQmFRV2NidnRXUDBcL1wvZTlVVVVTTUozYTBMV202MWYxQ05WRjVra090SUdQcUtGaEM1bUhTZEZjdm8rZGU2bzVpT2VWTGhqZVNsVGhWN0ttSnRBQzZhWVdlaFZaUFMxajF1TUNibjdnbW5tTWQzZjlXM0d2MUdtWGtnN0VURGRPR2JSMkFmK3F3UUl3MkJmUlkrSGpSRmpVejB5dVwvQUFcL1NBaWlJNjRlaVlueTNQdm9Hc2NIaitrMXhnMlUxTEQzdXV3ZU0wPSIsIm1hYyI6IjYyOWE1ZjM2YTg2MTY2OGMyNGRjMWNhMzMyZTI2Mzc3ZDY5OGZkMGE4NDczODE0MzE1NDIzZjc1YzM2ZTc2ZTAifQ==

             không có hi vọng

Ads
';
Advertisement