Một chỗ trong vũ trụ mới, bản thể của Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, nhìn bí văn kỳ dị trong hư không.
Tám ngàn năm phát triển, những bí văn kỳ bí rõ ràng hoàn thiện rất nhiều, hơn nữa tác dụng cũng giảm bớt một chút.
Những đại đạo này tuy rằng là không trọn vẹn, không hoàn chỉnh, thế nhưng hiện ra lại làm cho người ta càng dễ dàng có kích động, thế nhưng hoàn chỉnh cũng không có bao nhiêu kích động, càng là hoàn chỉnh, càng sẽ dung nhập ở trong hư không, thậm chí khó có thể nhận thấy được.
"Diệp Tinh sẽ không tu luyện thành ngốc chứ? Mấy ngàn năm nay vẫn ngồi xếp bằng như vậy, không nhúc nhích tý nào luôn?"
Cách đó không xa, Tiểu Hắc đi tìm bảo vật bay tới, nhìn Diệp Tinh vẫn là tư thái như trước, không khỏi lẩm bẩm.
Mấy ngàn năm, Diệp Tinh giống như một người gỗ vậy.
Bên cạnh, Ác long Diệt Thương liếc nó một cái, nói: "Vật nhỏ, ngươi cho rằng ai cũng giống như sao?"
Mấy ngàn năm, ông ta đã chứng kiến mỗi lần Tiểu Hắc tu luyện có bao nhiêu lười.
"Hừ hừ, ta cho dù lười thì ngươi cũng không làm gì được ta." Tiểu Hắc đắc ý nói.
Nó nhìn về phía Diệp Tinh, ánh mắt chuyển động một chút, nói: "Không được, ta muốn đến xem Diệp Tinh có thật sự ngốc hay không."
Vụt!
Thân ảnh nó xẹt qua, lập tức hóa thành một tia sáng, trực tiếp đi tới trước người Diệp Tinh.
Nó huy động móng vuốt nhỏ, muốn biểu diễn ở trước mắt Diệp Tinh một chút.
"Ừm?" Đúng lúc này, Diệp Tinh vẫn không nhúc nhích, vẫn giống như người gỗ bỗng nhiên nhìn về phía nó.
"Mẹ tôi ơi." Nhìn thấy Diệp Tinh vẫn nhìn chằm chằm đại đạo dung hợp trong hư không bỗng nhiên nhìn qua nó, Tiểu Hắc đang làm động tác xấu hoảng sợ, muốn né tránh.
Ầm ầm!
Thế nhưng, hư không chung quanh trong nháy mắt ngưng đọng lại, tựa hồ hóa thành vũng bùn, Tiểu Hắc chỉ cảm thấy tốc độ thân thể của mình lập tức trở nên rất khó khăn, giống như là ốc sên đang bò.
"Đây là làm sao vậy?" Lúc này Tiểu Hắc hoàn toàn ngây dại, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nó không tài nào bay ra ngoài được.
Sau đó, một bàn tay vươn ra, trực tiếp nắm lấy nó trong tay.
"Tiểu Hắc, ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt Diệp Tinh không tốt nhìn Tiểu Hắc, hỏi.
"Hô hô hô..." Ánh mắt Tiểu Hắc chuyển động một chút, sau đó cũng đang nhìn Diệp Tinh, cười hô hô hô nói: "Diệp Tinh, ta tìm được rất nhiều bảo vật, ngươi có muốn xem một chút hay không."
"Được." Nghe được lời của Tiểu Hắc, Diệp Tinh nghiêm túc gật đầu.
Nhìn thấy Diệp Tinh như vậy, sắc mặt Tiểu Hắc nhất thời suy sụp xuống, nó nhìn Diệp Tinh, chỉ đành lấy từng kiện bảo vật ra.
"Ừm, những bảo vật này không tệ." Diệp Tinh cười gật gật đầu, không chút khách khí thu lại, sau đó buông Tiểu Hắc ra.
Vụt!
Khôi phục tự do, Tiểu Hắc nhất thời hóa thành một tia sáng, nhanh chóng rời xa Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.
"Diệp Tinh, vừa rồi ngươi là dùng bí thuật gì vậy? Vậy mà có thể bắt được ta?" Tiểu Hắc không nhịn được hỏi.
Lúc này trên mặt nó tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Tốc độ của nó hiện tại cực nhanh, Thế Giới Cảnh đỉnh phong như Ác long Diệt Thương căn bản không làm gì được nó, coi như là cường giả cấp độ vô địch Thế Giới Cảnh cũng là như thế.
Hơn nữa những cường giả cấp độ vô địch Thế Giới Cảnh sử dụng bán thánh vật hỗn độn loại tốc độ cũng giống như vậy, nó có tự tin có thể chạy thoát.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất