Mộ Dung Hạc Hiên đi về Thần Cung với bộ dáng vội vàng gấp gáp, chàng đi vào phòng của mình liền đưa cho cô Hàn Linh Lăng một cái tay nải “Nàng mau rời khỏi Thần Cung nhanh đi.”
Hàn Linh Lăng ngẩn người ra “Rốt cuộc là có chuyện gì mà trông chàng lại vội vàng như thế hả?”
“Mai Hạ Nhi đã tố cáo chuyện của ta và nàng quan hệ tình dục với nàng với hoàng thượng và văn võ bá quan trong triều đình rồi.”
Hàn Linh Lăng cả kinh ra mặt “Cái gì cơ? Sao cô ta lại biết được chuyện này? Tại sao cô ta lại hãm hại chàng chứ?”
Mộ Dung Hạc Hiền thở dài giải thích “Muội ấy vốn đem lòng yêu thích ta từ lâu rồi nhưng mà ta luôn mượn cớ tu đạo không gần nữ sắc để từ chối tình cảm của muội ấy, bây giờ muối ấy thấy ta vì nàng mà động tình nên muốn báo thù đó mà.”
Hàn Linh Lăng liền nắm lấy tay của Mộ Dung Hạc Hiên rồi nói “Tội mất trinh tiết trước khi kết thúc nhiệm kỳ của Thánh Nữ là tội chết đó, chàng là người đã lấy đi trinh tiết của ta vậy thì cả hai chúng ta nhất định sẽ nhận cái chết vô cùng thảm khốc cho mà xem, ta với chàng mau trốn đi.
Mộ Dung Hạc Hiên nắm lấy tay của Hàn Linh Lăng rồi lên tiếng “Quân binh sắp kéo đến đây rồi, nàng mau đi trước đi ta ở lại ngăn cản bọn chúng.”
Hàn Linh Lăng kiên quyết không đi “Thiếp không thể bỏ chàng lại một mình Hạc Hiên, nếu muốn đi thì chúng ta cùng đi.”
Mộ Dung Hạc Hiên nổi giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán “Đồ ngốc ban đầu là ta cưỡng bức nàng mà, nàng nên căm ghét ta đến tận xương tủy mới phải chứ, bấy lâu nay ta mượn quyền lực của Quốc sư để xâm phạm thân thể của Thánh Nữ, nếu nàng không muốn bỏ trốn thì hãy mau đi tố giác tội của ta với hoàng thượng đi may ra còn được một con đường sống, ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm gánh tội một mình”
Hàn Linh Lăng liền nhón chân hôn lên môi của Mộ Dung Hạc Hiền, nước mắt chảy xuống trên gương mặt xinh đẹp của nàng “Hạc Hiên ban đầu ta quả thật rất căm giận chàng vì đã xâm phạm cơ thể của ta nhưng sau khi trở thành Thánh Nữ ta lại rất biết ơn chàng. Thay vì ta mỗi ngày ta phải trần truồng cho biết bao người đàn ông nhìn ngắm cơ thể, sờ mó lạm dụng cơ thể ta thì ta chỉ cần cho một mình chàng làm điều đó mà thôi. Hạc Hiên thật ra ta không phải người thuộc về thế giới này ta ở hiện đại vì gặp tai nạn mà xuyên không đến đây, ở thế giới của ta những chuyện mà Thánh Nữ làm tại đây vô cùng dâm dục và ta không thể nào làm như thế được hết. Sau tất
cả ta nhận ra ta yêu chàng mất rồi Mộ Dung Hạc Hiên, hôm nay nếu sống cùng sống nếu chết cùng chết ta tuyệt đối không bỏ chàng một mình đâu.”
Mộ Dung Hạc Hiên đau lòng khi nghe những lời mà Hàn Linh Lăng vừa nói, chàng tự trách bản thân tất cả là tại chàng hại cuộc đời nàng thê thảm không có đường quay lại như hôm nay.
Mộ Dung Hạc Hiên nắm lấy tay của Hàn Linh Lăng “Được vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Mộ Dung Hạc Hiên và Hàn Linh Lăng cưỡi trên một con ngựa trắng bắt đầy chạy trốn trở về quê nhà của Hàn Linh Lăng, trong hai ngày đường đã đổi 8 con ngựa để thoát khỏi truy đuổi của quân binh.
Lúc đến hồ nước mà Hàn Linh Lăng xuyên không đến vương triều Xuân Dục thì cũng là lúc mà quân binh kéo đến bao vây hai người, ngay cả hoàng thượng cũng ngự giá thân chinh truy đuổi Quốc sư và Thánh Nữ vì hai người dám ăn trái cấm hoàng triều tư thông tình cảm gian dâm với nhau trong suốt gần một năm qua.
Hoàng thượng thở dốc vì tuổi đã cao, hai tên thái giám đỡ ông ta xuống xe ngựa đi đến đứng trước mặt của Mộ Dung Hạc Hiên và Hàn Linh Lăng.
Hoàng thượng tức giận lên tiếng mắng chửi “Các ngươi đúng là phản tặc mà, lại dám tư thông tình cảm, gian dâm ngay tại Cung điện thần trinh của ta chẳng những vậy còn dám đụ nhau sau bức bình phong trước mắt ta và các đại thần nữa...Mộ Dung Hạc Hiên ngươi làm ta quá thất vọng, ngươi tuổi trẻ tài cao nên ta đưa người vào vị trí Quốc sư để phụng sự bảo vệ vương triều ai ngờ ngươi lại lợi dụng quyền lực đại diện truyền ý chỉ của các vị thần mà qua mắt ta lừa gạt tất cả mọi người để thỏa mãn dục vọng đê hèn của mình.”
Mộ Dung Hạc Hiên cúi đầu “Thần có lỗi lớn với bệ hạ và vương triều nhưng ta không có làm gì ảnh hưởng gây tổn hại đến vương triều cả, đời này của Mộ Dung Hạc Hiền ta chỉ mong cầu một thứ duy nhất đó là được ở bên cạnh người con gái mà ta yêu thôi.”
Một đại thần liền lên tiếng “Quốc sư ngài điên thật rồi, trong thiên hạ này có biết bao nữ nhân sẵn sàng dâng hiến thân thể cho ngài thỏa mãn dục vọng tại sao ngài lại làm chuyện đó với Thánh Nữ chứ, ngài có biết như thế là sĩ nhục thần trinh tiết không hả. Nếu như thần trinh tiết nổi giận trừng phạt không còn nữ nhân trong thiên hạ thì chúng ta biết lấy ai mà đụ bây giờ.”
Mộ Dung Hạc Hiên liền lên tiếng “Ta vốn không đồng tình với vương triều hoang dâm vô độ này từ lâu rồi chẳng qua mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi nhưng bây giờ ta có người mình muốn bảo vệ rồi nên ta không thể để nàng ấy gặp những chuyện như Thánh Nữ trước kia được.”
Hoàng thượng liền lên tiếng “Cái gì hoang dâm vô độ chứ, chuyện đụ nhau là hệ trọng để duy trì nòi giống ngàn đời, Thánh Nữ có sứ mệnh là truyền dục đạo để chúng ta có thể biết cách đụ nhau mà.”
Mộ Dung Hạc Hiên đáp lại “Ta không đồng ý quan điểm đó.”
Hàn Linh Lăng lên tiếng “Lỗi không phải tại Hạc Hiên đâu là do ta đã câu dẫn chàng ấy trước mà.”
Hoàng thượng đánh mắt nhìn quá Hàn Linh Lăng rồi tức giận quát “Còn ngươi đúng là tiện nhân mà, bản thân là Thánh Nữ mà lại dám đi câu dẫn Quốc sư hôm nay sau khi xử lý xong Mộ Dung Hạc Hiên ta nhất định sẽ không để ngươi sống dễ dàng đâu, ta sẽ cho đàn ông trong khắp thiên hạ đến đụ vào cái lồn dâm đãng của ngươi, ta bắt ngươi phần đời về sau không thể nào khép chân lại được nữa.”
“Bắt hai kẻ tội đồ này lại cho ta” hoàng thượng ra lệnh cho binh tướng của mình.
Mộ Dung Hạc Hiên đứng ở phía trước che chắn cho Hàn Linh Lăng trước trăm tướng vạn binh của hoàng triều “Hôm nay ai dám đụng đến một sợi tóc của Linh Lăng ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó.”
Binh tương xông lên, Mộ Dung Hạc Hiên là người võ nghệ cao cường nên chẳng mấy chốc mấy chục tên lính đã bị đánh nằm gục tuy nhiên do số lượng lính đông đánh hồi lâu chàng bắt đầu đuối sức và bị thương, trãi qua nửa ngày giao đấu cuối cùng Mộ Dung Hạc Hiên thương tích đầy mình, bộ bạch y trên người chàng đã chuyển thành màu đỏ do máu thấm ra.
Mộ Dung Hạc Hiên chống thanh kiếm trong tay mình xuống đất mới giữ được thăng bằng, Hàn Linh Lăng chạy đến đỡ chàng “Hạc Hiên chàng sao rồi?” Mộ Dung Hạc Hiên đưa tay lên lau nước mắt rơi xuống trên mặt của Hàn Linh Lăng “Ta không sao đâu, nàng đừng khóc.
Hoàng thượng lúc này cười đắc ý lên tiếng “Dừng tay đi đừng đánh tên Quốc sư này nữa, tập trung bắt lấy con tiện nhân Thánh Nữ này cho ta, hôm nay ta muốn Quốc sư tận mắt chứng kiến nữ nhân mà hắn yêu thương nhất trên đời bị hết những binh lính có mặt ở đây đụ trước mắt hắn xem hắn có cảm giác như thế nào.”
Binh lính nghe vậy liền khoái chí mà xông đến muốn bắt Hàn Linh Lăng nhưng bị Mộ Dung Hạc Hiên cản lại chàng lại bị chém thêm mấy nhát vào lưng máu bắn ra ngoài.
Hàn Linh Lăng biết là Mộ Dung Hạc Hiên không thể nào chống cự được nữa nên đỡ chàng lùi về phía sau cả hai đã lội xuống hồ nước luôn rồi nhưng chẳng còn đường nào lui nữa.
“Hạc Hiên nếu phải rơi vào tay bọn chúng chi bằng chúng ta chọn cái chết ở bên nhau được không?”
“Nàng nói vậy là có ý gì hả?”
Hàn Linh Lăng rút con dao găm bạc mà Mộ Dung Hạc Hiến tặng nàng trước đó đâm vào ngực trái một cái.
Mộ Dung Hạc Hiên nhìn mà đau lòng ôm lấy Hàn Linh Lăng “Đừng mà Linh Lăng...tại sao nàng lại ngốc như thế chứ?”
Hàn Linh Lăng khẽ nở một nụ cười trên môi “Thân thể của ta chỉ dành riêng cho chàng mà thôi Hạc Hiên, ta không muốn chàng tận mắt chứng kiến cảnh bọn chúng đụ ta đâu, ta thà chết cũng muốn giữ thân thể này cho riêng chàng mà thôi.”
Hàn Linh Lăng gục ngã xuống hồ nước, Mộ Dung Hạc Hiên muốn đỡ nàng lên nhưng chàng đã không còn sức nữa nên cũng ngã xuống hồ nước luôn, cả hai cùng chìm dần xuống hồ.
Hoàng thượng liền ra lệnh “Người đâu mau kéo bọn chúng lên ta không cho phép bọn chúng chết một cách dễ dàng như thế.”
Quân lính vội vàng lao ra hồ nước muốn xuống tìm người thì đột nhiên trời kéo mây đen sấm chớp đùng đùng, gió lớn nổi lên khiến cát từ đâu bay đến mịt mù làm cho mọi người trên bờ phải nhắm chặt mắt lại không thấy đường, mặt hồ nước đang yên tĩnh đột nhiên nổi sóng cuồn cuộn vô cùng dữ dội, nước dâng lên cuốn phăng một số binh lính đi mất những người còn lại lo chạy vào trong để giữ mạng.
Hoàng thượng chợt nhớ đến Quốc sư đời trước Mộ Dung Hạc Hiên từng tiên đoán rằng Quốc sư đời sau là người của thần giới cử đến để hóa giải kiếp nạn của vương triều Xuân Dục nếu như có người đắc tội với hắn thì vương triều này e rằng sẽ
sụp đổ.
Sau khi trời yên biển lặng thì hoàng thượng đã cho người xuống đáy hồ tìm kiếm xác của Mộ Dung Hạc Hiên và Hàn Linh Lăng đem về an táng nhưng lại không tìm thấy xác của hai người bọn họ, không ai biết bọn họ còn sống hay đã chết rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất