Liễu Trân Nhi khổ sở khóc lóc rất nhiều “Hoàng hậu nương nương thần thiếp sai rồi...sau này thần thiếp không dám ôm mộng tưởng gì nữa cả chỉ xin hoàng hậu nương nương thương xót tha cho lần này, thần thiếp nguyện làm trâu làm ngựa để hầu hạ cho người suốt cuộc đời còn lại.”
Hoàng hậu nghe vậy thì liền nhếch môi cười lạnh “Liễu phi còn lòng rồi nhưng tiếc quá ta lại chẳng thiếu người hầu hạ...ngươi thật là đáng thương mà.”
Liễu Trân Nhi hoàn toàn tuyệt vọng nàng biết dù bây giờ mình có làm gì thì cũng không thể cứu vãn được nữa nên liều mạng mà nhìn thẳng vào mặt của hoàng hậu rồi lên tiếng chửi bới cho hạ dạ.
“Nếu nói đáng thương thì ta làm sao đáng thương bằng hoàng hậu nương nương đây chứ, ha ha đường đường là hoàng hậu đương triều nhưng mà già nua xấu xí không thể thỏa mãn dục vọng cho phu quân của mình. Bà là hoàng hậu đứng đầu hậu cung thì đã sao chứ? Vẫn phải ngày ngày cam chịu nhìn phu quân của mình đụ nữ nhân khác, bà tưởng là làm hoàng hậu thì hay lắm sao? Hoàng thượng bú lồn bà bao nhiêu lần thì ta không biết nhưng lần nào làm tình cùng với ta hoàng thượng đều bú lồn ta hết, ngay từ lần đầu tiên ta đến hầu hạ hoàng thượng thì chính người đã lên tiếng muốn bú lồn của ta đó...ha ha...so ra ta và bà cũng như nhau thôi nhưng mà bà đáng thương hơn ta gấp vạn lần đó hoàng hậu à.”
Hoàng hậu cũng không tức giận cũng không muốn nhiều lời với Liễu Trân Nhi mà gọi cai ngục vào rồi lên tiếng phán tội luôn “Liễu phi phạm vào tội gian dâm với nam nhân khác ngay cổng hậu cung đây là sỉ nhục hoàng thất, coi thường sự sủng ái của hoàng thượng và bổn cung. Xét thấy tội này không thể tha nên ta ra lệnh đem nàng ta đến cổng thành cho đàn ông trong thiên hạ thay nhau cưỡng bức, còn nữa cả gia tộc bị xử đi lưu đày đến biên ải làm lao động khổ sai để chuộc tội.” Liễu Trân Nhi nghe hoàng hậu phán tội mà không cam tâm gào lên “Ta không có tội ta bị hãm hại, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng.” Hoàng hậu nhìn qua cai ngục rồi lớn giọng ra lệnh “Áp giải nàng ta đến cổng thành ngay đêm nay cho ta.”
Cai ngục không dám có ý kiến gì hết mà liền cho người thi hành mệnh lệnh nhốt Liễu Trân Nhi lên xe áp giải phạm nhân đến cổng thành để chịu hình phạt. Hoàng hậu đứng nhìn xe áp giải Liễu Trân Nhi từ từ lăn bánh rời đi rồi lên tiếng hỏi Tiểu Như “Ngươi đã phát tín hiệu cho người của thừa tướng chưa hả?”
Tiểu Như gật đầu “Dạ bẩm hoàng hậu nương nương nô tỳ đã phát tín hiệu xong rồi ạ, người của thừa tướng đại nhân đã mai phục sẵn ở cổng thành rồi chỉ cần xe áp giải đi tới thì sẽ ra tay cướp người ngay.”
Hoàng hậu gật đầu tỏ vẻ hài lòng “Làm tốt lắm chúng ta trở về cung nghỉ ngơi.”
Xe áp giải càng đi tới gần cổng thành thì Liễu Trân Nhi càng tuyệt vọng, nàng ta từ một nữ nhân được hoàng thượng ân sủng nhất tương lai rộng mở vậy mà bây giờ trở thành tội đồ sắp trở thành chỗ bắn tinh dịch của bọn nam nhân thô tục bên ngoài.
Nước mắt của Liễu Trân Nhi rơi xuống liên tục, nàng ta hối hận rồi đáng ra không nên mơ cao mà chọc giận đến lòng tự tôn của hoàng hậu thì bây giờ cũng không ra nông nỗi thê thảm như thế này.
Xe đang áp giải phạm nhân vừa đi ra khỏi cổng thành được một đoạn thì bất ngờ một đám hắc y nhân xuất hiện chặn đường đánh nhau với người của hình bộ một trận nhưng lại không giết người mà chỉ đả thương những tên áp giải tội phạm rồi cướp người đi.
Liễu Trân Nhi cứ nghĩ là được cứu nên vui mừng trong lòng ít ra không cần phải trở thành bồn chứa tinh miễn phí cho bọn nam nhân thô tục ngoài thành, nàng tự nhủ lòng bất kể người cứu nàng là ai thì nàng sẽ một lòng một dạ hầu hạ suốt đời để báo ơn.
Bọn hắc y nhân sau khi cứu được Liễu Trân Nhi liền đánh ngất nàng ta rồi đem nàng ta đến một phủ đệ rộng lớn giao cho thừa tướng.
Thừa tướng nhìn Liễu Trân Nhi nằm trên giường thì cảm thấy rất hài lòng liền quay sang mấy tên hắc y nhân “Tối nay các ngươi làm tốt lắm, ra ngoài ta sẽ ban thưởng cho các ngươi thật nhiều ngân lượng để các ngươi rời khỏi kinh thành”
Bọn hắc y nhân cúi đầu “Đa tạ thừa tướng đại nhân.
Thừa tướng tạm thời phân phó gia nhân nữ hầu hạ Liễu Trân Nhi trong vài ngày mà không ra mặt bởi vì thân thể nàng ta bị dụng hình có bị thương đôi chút chờ ngày nàng ta hồi phục lại hoàn toàn thì ông ta mới thưởng thức cũng không muộn.
Trãi qua bao nhiêu chuyện Liễu Trân Nhi cuối cùng cũng vào phủ của thừa tướng rồi thì ông ta đâu cần lo lắng gì nữa, chờ thêm vài ngày nữa rồi sẽ đụ nàng ta cho đã con cặc của mình mấy ngày mấy đêm mới thôi.
Sáng hôm sau, bên hình bộ đến bẩm báo với hoàng hậu rằng lúc áp giải Liễu Trân Nhi đến cổng thành để nhận phạt thì bị một nhóm hắc y nhân bao vây đánh úp rồi cướp mất người đi rồi.
Hoàng hậu giả vờ nghiêm trọng rồi lên tiếng “Liễu phi này đúng là quá giảo hoạt từ sớm đã sắp xếp đường lui cho mình hết rồi, mau phát lệnh truy nã nàng ta khắp kinh thành ngay đi, nhất định phải bắt được ả tiện nhân này về xử tội mới được.”
h
“Dạ hoàng hậu nương nương.
Sau khi người của hình bộ rời đi rồi thì Tiểu Như mới lên tiếng hỏi hoàng hậu “Dạ nô tỳ có một thắc mắc tại sao người lại ra lệnh cho hình bộ truy nã Liễu phi chẳng phải nàng ta đang ở phủ thừa tướng sao ạ?”
Hoàng hậu liền đáp “Ta muốn vay khốn ả tiện nhân đó cả đời này phủ thừa tướng nên mới ra lệnh truy nã như vậy thì ả không thể nào trốn đi đâu được hết chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại đó mà nhận lấy sự trừng phạt vì đã dám xúc phạm đến ta mà thôi, ta tin rằng thừa tướng sẽ có nhiều trò chơi dành cho ả lắm đây.”
Trong vòng 7 ngày hoàng thượng chỉ thị tẩm Thánh Nữ tiền nhiệm nên không để ý đến Liễu Trân Nhi, hôm nay mới có thể gọi nàng ta đến thị tẩm thì Tiểu Khanh Tử ấp úng không nói nên lời.
“Có chuyện gì mà ngươi đứng thất thần ra như thế hả? Mau đến Thủy Kê Cung truyền khẩu dụ của ta gọi Liễu phi đến hầu hạ ta.”
Tiểu Khanh Tử chần chừ một chút rồi lên tiếng “Dạ hiện tại Liễu phi không ở Thủy Kê Cung nữa ạ.
“Không ở đấy thì ở đâu được chứ, chẳng lẽ hoàng hậu sắp xếp lại hậu cung nữa à?”
Tiểu Khanh Tử lắc đầu “Dạ không phải ạ hiện tại Liễu phi nương nương đang là tội phạm truy nã của triều đình ạ.”
Hoàng thượng giật mình trợn mắt lên “Cái gì cơ? Ngươi đang nói nhãn nói cuội cái gì vậy hả? Nữ nhân mà ta ân sủng nhất sao có thể trở thành tội phạm truy nã mà ta không hề hay biết gì hết vậy hả?”
Tiểu Khanh Tử thở dài “Chuyện này nô tài đích thân hoàng thượng đến gặp hoàng hậu nói chuyện thì sẽ rõ hơn ạ, mấy hôm nay chuyện này trở thành chuyện chấn động trong hậu cung nhưng mà hoàng hậu nương nương sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng thất nên không cho bọn nô tài đem ra bàn luận và lan truyền trong cung nếu không sẽ bị chém đầu làm gương ạ.”
Hoàng thượng nhíu mày “Ta mới không gặp Liễu phi có mấy ngày thôi mà tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này chứ, chúng ta mau đến Phượng Cung ngay đi ta muốn nói chuyện với hoàng hậu.”
“Dạ hoàng thượng”
Ở Phượng Cung, hoàng hậu đang ngồi chỉ Dung Ngọc– nữ nhi của thừa tướng thêu khăn tay, nàng ta mới nhập cung sáng nay tạm thời theo hầu hạ hoàng hậu trước rồi từ từ sẽ được sắp xếp thị tẩm với hoàng thượng sau.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Hoàng hậu và Dung Ngọc liền đứng dậy hành lễ với hoàng thượng, ông ta nhìn nữ nhân xinh đẹp đang đứng bên cạnh của hoàng hậu thì liền chú ý ngay.
“Hoàng hậu đây là ai vậy hả?”
Hoàng hậu thấy hoàng thượng chú ý đến Dung Ngọc liền lên tiếng giới thiệu “Dạ bẩm hoàng thượng đây là Dung Ngọc – nữ nhi nhỏ tuổi nhất của thừa tướng, gọi thiếp là cô cô đó ạ”
Hoàng thượng gật đầu rồi lên tiếng “Có phải là nha đầu sinh ra trong mùa xuân cách đây 16 năm được ta ngự ban tên là Dung Ngọc bằng tuổi với công chúa Thời Hoa đó không?”
Hoàng hậu gật đầu “Dạ phải ạ.”
Dung Ngọc nhìn hoàng thượng bằng ánh mắt dịu dàng đưa tình ý “Dung Ngọc tham kiến cô phụ ạ.”
“Miễn lễ đi.”
Hoàng thượng đưa mắt ngắm nhìn Dung Ngọc nàng ta năm nay tròn 16 tuổi, dung mạo xinh đẹp, dáng người mình hạc sương mai nhưng mà vòng ngực lại đầy đà, bờ mông cong cong dáng người hình chữ S vô cùng gợi cảm thì có chút động lòng.
Ánh mắt của hoàng thượng nhìn Dung Ngọc mang theo dâm ý, ông ta muốn ngắm nhìn nàng khỏa thân để xem cơ thể còn đẹp đến mức nào nữa, nhìn cái miệng nhỏ của nàng tươi cười trò chuyện ông lại muốn biết nó bú cặc có sướng không.
Tuy là hoàng thượng rất thích nữ nhân xinh đẹp nhưng bọn họ đang đứng trước mặt của hoàng hậu nên ông ta không dám thể hiện sự dâm dục của mình ra.
“Nhớ năm nào chỉ là một đứa trẻ bé xíu mà nay con bé đã trưởng thành trở nên xinh đẹp thế này, nếu có thời gian thì ngươi nên vào cung tìm Thời Hoa công chúa mà trò
chuyện tâm sự, trong cung công chúa chỉ có hai vị sư huynh không có tỷ muội nên rất là buồn.
Dung Ngọc gật đầu lên tiếng đáp “Dạ Dung Ngọc sẽ tìm Thời Hoa công chúa trò chuyện cùng người ạ.”
duy nhất thôi hắn thương nhất chính là nữ nhi này sao lại để nàng ta vào cung hầu hạ nàng vậy hoàng hậu.” Hoàng hậu cười đáp “Là ý của Dung Ngọc muốn vào cung hầu hạ thiếp nên thừa tướng cũng không cản được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất