Chương 60
Ngâm nước lạnh cả đêm, Lê Nhược Vũ hơi phát sốt. Cô uống hai viên thuốc cảm rồi quấn chăn thật dày ngủ trong phòng cả ngày.
Nhưng cô càng ngủ càng mê man, không hết sốt mà trái lại còn có dấu hiệu sốt cao hơn.
nước.
Miệng khô lưỡi khô, cô kéo cơ thể mệt mỏi đứng dậy, muốn đi rót ly
Lâm Minh phá cửa xông vào, năm cổ áo cô, hung ác nhìn chằm chằm cô ánh mắt tàn nhẫn: “Lê Nhược Vũ, rốt cuộc tối qua cô đi đâu?”
Allnovel
Đầu óc cô choáng váng: “Nếu anh không tin tôi thì đừng hỏi tôi.”
“Cô còn có mặt mũi nói tin tưởng với tôi?” Lâm Minh cười mỉa, một tay nhấc cô lên, đè chặt trong khoảng trống giữa tường và lồng ngực mình: “Lê Nhược Vũ, cô muốn chết có phải không, lại dám đi thuê phòng với thằng đàn ông khác sau lưng tôi.”
Lê Nhược Vũ khiếp sợ nhìn anh, cực kỳ thất vọng: “Anh điều tra tôi?”
Anh không cần bất kỳ ai nói, cô không về một đêm, tung tích của cô,
anh chỉ cần mở miệng là có thể điều tra được. Nhưng anh không làm vậy, bởi vì anh tin tưởng cô.
cô.
Tuy ngoài miệng đã nói rất nhiều lời khó nghe nhưng anh vẫn tin tưởng
Nhưng cô đã làm gì?
Đánh anh một đòn cảnh tỉnh!
Lúc xem USB, thấy cô ăn mặc xốc xếch bị Hạ Đông Quân ôm vào phòng, anh còn ôm một chút hy vọng, là cô uống say rồi hoặc có lẽ là cô bị ép buộc.
Nhưng khi cô và Hạ Đông Quân không một mảnh vải quấn lấy nhau nhau, vùng riêng tư nhất cũng dán sát vào nhau, anh không có cách nào lừa mình dối người nữa.
Đôi chân trắng nõn thon dài đó của cô còn chủ động quấn lên eo của Hạ Đông Quân.
“Tôi cần điều tra cô sao? Cô cho rằng mình là cái thá gì.” Tay anh hơi di chuyển, bóp chặt cổ cô, sự tức giận trong lòng gần như thiêu đốt anh: “Nếu không phải sợ cô làm mất mặt tôi, làm mất mặt nhà họ Lâm thì dù cô có chết tôi cũng sẽ không quan tâm.”
“Là ai nói chuyện này với anh?” Đôi mắt cô trợn đỏ: “Là Lưu Ánh, hay là Lâm Thùy Ngọc?”
Là ai nói chuyện này với Lâm Minh. Sao người đó lại biết tối qua cô ở chung với Hạ Đông Quân. Chắc chắn là người đó. Chắc chắn là người đó hại cô.
Kể từ lúc ở cạnh anh, cô mới liên tục bị người hãm hại. Cô chưa từng đắc tội với ai cả, cuộc sống suốt hai mươi ba năm của cô đều trôi qua rất yên ổn. Từ khi gặp anh, tất cả đều thay đổi.
anh.
“Lâm Minh, là ai? Là ai làm! Là ai hại tôi!” Lê Nhược Vũ vội vàng lắc tay
Nhưng anh lại dùng một tay ném cô xuống đất, anh nhìn cô từ trên cao như đang nhìn một thứ rác rưởi thấp kém: “Lê Nhược Vũ, cô thật rẻ mạt.” Anh cho rằng, ít ra cô sẽ nói thật với anh.
Nhưng cô lại đùn đẩy cho người khác, nói người khác hãm hại cô. Hãm hại?
Ha, đây quả thật là truyện cười lớn nhất trên đời.
Trong video, cô tự mình gọi taxi, tự mình tới khách sạn.
Hạ Đông Quân cũng không cần hỏi bất kỳ ai đã tìm được số phòng của cô. Đây mà là hãm hại ư? Đây rõ ràng là một cuộc hẹn hò mà cả hai bên đều tình nguyện.
Rõ ràng cô có uống rượu, thần chí hơi mơ hồ nhưng chắc chắn không thể say đến nỗi ngay cả người đàn ông đang ôm mình là ai cô cũng không biết.
Trong căn phòng đó, hai người họ hôn nhau, ôm nhau, cởi quần áo... Mọi chuyện đều tự nhiên đến vậy mà Lê Nhược Vũ vẫn có mặt mũi nói có người hãm hại cô?
“Là ai? Lâm Minh, rốt cuộc là ai nói với anh? Rốt cuộc là ai?” Lê Nhật Linh cầm tay anh, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Người đó bỏ thuốc tôi, là người đó giăng bẫy tôi.”
Một cái tát tát lên mặt cô.
“Bốp” một tiếng, vang dội chói tai.
“Lê Nhược Vũ, cô thật không biết xấu hổ.” Vẻ mặt anh dữ tợn, rất muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt này.
Nhưng anh ngại bẩn, ngay cả đụng vào cô một chút thôi anh đã cảm
thấy ghê tởm rồi.
Anh lấy USB ra, ném xuống trước mặt cô.
Lê Nhược Vũ run rẩy nhặt USB lên, nằm chặt trong lòng bàn tay. Quả nhiên là có người cố ý giăng bẫy...
Cô không biết trong USB này có chứa gì, nhưng cô biết, đó chắc chắn là chứng cứ “thiết thực, khiến cô hết đường chối cãi.
“Anh chẳng tin tưởng tôi chút nào sao?” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt, mang theo một tia hy vọng cuối cùng.
Mà anh lại hời hợt phá hủy tia hy vọng cuối cùng ấy của cô: “Cô xứng đáng để tôi tin tưởng sao?”
Trái tim cô, đã hoàn toàn nguội lạnh.
Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể để lâu, nếu không, nhà họ Hạ và nhà họ Lê sẽ đều bị ảnh hưởng. Cô chỉ có thể mệt mỏi giải thích với anh: “Tư Duệ uống say nên tôi tới quán bar đón cô ấy. Có ba người đàn ông đã bỏ thuốc tôi...”
Cô cắn chặt môi dưới, bỏ xuống tự tôn nói với anh: “Hạ Đông Quân không chạm vào tôi.”
“Không chạm vào cô? Là tôi mù hay là cô mù rồi?” Lâm Minh cười mỉa, quăng mấy tấm hình vào mặt cô.
Trong hình, cô và Hạ Đông Quân không một mảnh vải ôm chặt nhau. Hạ Đông Quân hôn khắp cơ thể cô, cô say mê nhắm đôi mắt lại...
Cô chợt bình tỉnh lại, lau khô nước mắt, bình tĩnh hỏi anh: “Dù tôi nói thế nào thì anh cũng sẽ không tin tôi có đúng không?”
“Cô bảo tôi tin cô thế nào được? Lê Nhược Vũ, có phải cô rất muốn cho cả thế giới biết người yêu cũ của cô là Hạ Đông Quân có đúng không?” Anh cười, nụ cười lạnh lẽo đến tột độ: “Lê Nhược Vũ, Hạ Đông Quân, Nhược Vũ, Đông Quân, khách sạn Nhật Huy. Cô thật biết chọn địa điểm đấy”
Lê Nhược Vũ ôm ngực: “Ý của anh là, khách sạn Nhật Huy là của Hạ Đông Quân?”
“Vào cái năm cô ra nước ngoài, Hạ Đông Quân không dùng một đồng của nhà họ Hạ mà dùng tất cả tiền tiết kiệm của anh ta để mở khách sạn đó. Tối qua vừa đi thuê phòng, cô không biết thật à? Cô coi tôi như thằng ngu để lừa gạt hay thế nào!” Lâm Minh ghét nhất là bị lừa gạt, nhưng người phụ nữ trước mặt này đã lừa anh tới ba lần.
ta.
Lần đầu tiên, vào ba năm trước, bỏ thuốc anh, lừa anh quan hệ với cô
Allnovel
Lần thứ hai, là ba năm sau, ở nhà họ Lâm, giả vờ không biết mặt anh, gợi lên tâm tư của anh.
Lần thứ ba, là hiện tại, lén lút làm chuyện không thể để người khác biết với Hạ Đông Quân rồi lại giả vờ như không biết gì cả.
Chuyện của hai lần trước, anh cho là mình có thể bỏ qua, nhưng cô đột ngột làm ra chuyện thứ ba khiến anh không thể chịu đựng được nữa.
“Hạ Đông Quân... Khách sạn Nhật Huy...” Nếu khách sạn mà họ ở tối qua là của Hạ Đông Quân. Nếu khách sạn là của anh ấy, vậy vì sao anh ấy không tự nói với cô.
Như vậy không phải nói, kỳ thật Hạ Đông Quân cũng có thể là người giăng bẫy cô?
Lê Nhược Vũ biết mình không nên nghĩ như vậy, thế nhưng, sự thật đã bày ra trước mắt.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Nước mắt rơi xuống sàn nhà, bắn lên từng đóa bọt nước. Hạ Đông Quân, vậy mà lại lừa cô...
“Khóc cái gì chứ? Tình cũ khó quên sao?” Lâm Minh ghét nhất là dáng vẻ này của cô, khóc vì Hạ Đông Quân, cười vì Hạ Đông Quân. Còn anh thì sao? Anh mới là chồng của cô, đến lúc nào cô mới có thể nhớ rõ điều đó. Không đâu, Hạ Đông Quân sẽ không làm như vậy.
Nếu như anh ấy không cam lòng chuyện năm đó cô rời bỏ anh ấy kết hôn với Lâm Minh, anh ấy có cả một ngàn cách có thể trả thù cô. Anh ấy sẽ không chọn cách thức ngu xuẩn nhất này.
Làm những chuyện đó xong còn gửi đồ đến cho Lâm Minh chỉ khiến nhà họ Hạ gặp rắc rối. Hạ Đông Quân là một người con có hiếu, anh ấy chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Cô hít sâu một hơi, mặc áo ngủ chạy ra ngoài.
“Mọi chuyện ra sao thì tôi sẽ điều tra rõ. Trong lúc đó, cô không được phép bước ra khỏi phòng này một bước.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất