Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình - Lê Nhược Vũ (FULL)

 

Chương 57 

Thế nhưng tài xế lại dùng lực đạp mạnh chân ga. 

Chiếc xe đột ngột xoay tròn, cơ thể của Nhược Vũ theo quán tính ngã sang một bên. 

Sau đó cô nhận ra có điều gì đó không ổn: “Dừng xe, dừng xe!" 

Tên lái xe cười khẩy một tiếng, căn bản không nghe cô nói. 

Dừng xe? Cô hãy đợi cho đến khi đến nơi đi. 

Vừa rồi uống một ly rượu lớn như vậy, đầu óc Nhược Vũ có chút choáng váng, thân thể cũng không còn chút sức lực, hiện tại căn bản cũng không thể làm được gì. 

Cô muốn lấy điện thoại di động ra cầu cứu nhưng tìm mãi vẫn không thấy. 

Chẳng lẽ vừa rồi đi uống rượu, bị ba người đó lấy mất? 

"Anh là ai? Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Vừa quan sát động tác nhỏ của tài xế, cô vừa cố gắng mở cửa xe kêu cứu. 

Người tài xế chẳng thèm đếm xỉa đến hành động của cô: “Cô vẫn còn sức để nói, xem ra thuốc vẫn chưa phát tác. Cô không cần mở cửa đâu, cửa này là cửa cố định. Không có sự chuẩn bị trước, làm sao chúng tôi dám bắt cóc cô, bà Lâm. 

Trong lòng Nhược Vũ chợt chùng xuống: “Anh biết tôi sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì?" 

“Tiết kiệm sức lực đi, tôi muốn làm gì, lát nữa cô sẽ biết.” Tên tài xế cười man rợ: “Cũng không nhất thiết, đợi khi thuốc phát tác, cho dù cô có kiềm chế thì cũng chẳng biết trời nam đất bắc là gì nữa rồi. 

Thuốc..... 

Ly rượu đó có thuốc! 

Nhược Vũ xoa trán, hai mắt có chút mờ mịt. 

Xe taxi chạy tới cửa một khách sạn năm sao, tài xế dừng xe lại, người gác cửa của khách sạn Nhật Huy trực tiếp mở cửa sau đỡ Nhược Vũ đi vào. Bên ngoài nhìn vào không có vẻ gì là cưỡng ép, chỉ là đang giúp đỡ mà thôi. 

Lê Nhược Vũ khó nhọc mở mắt ra, lúc này mới nhận ra ba người giữ cửa chính là hai người vừa ép mình uống rượu. 

"Các anh rốt cuộc là muốn làm gì?" 

“Đều đến khách sạn rồi, còn có thể làm gì nữa?” Người đàn ông dẫn đầu chế nhạo lôi cô đi. 

"Đã đặt phòng chưa?" 

"Đã đặt rồi." 

"Vậy thì chúng ta dẫn bà Lâm cao quý vào thôi." 

Lão nhị kéo cánh tay của Nhược Vũ, làn da của cô mịn màng không một vết xước. 

Lão nhị nhất thời nổi máu dâm đãng, muốn vuốt ve khuôn mặt Nhược Vũ, thì bị lão đại trừng mắt: “Thằng nhóc này, thu ngay cánh tay thối tha của mày lại. Bà Lâm này không phải người mày muốn động là có thể động được, nếu làm hỏng việc lớn của sếp, e rằng có tiền cũng không thể giải quyết nổi." 

Lão nhị rút tay về, lão tam lập tức tiến lên thế chỗ, nâng Lê Nhược Vũ lên cùng với lão đại ném cô vào trong căn phòng. "Chậc chậc, thật đáng tiếc, chúng ta không có phúc hưởng thụ." 

bà?" 

"Phúc? Hai tên đần độn chúng mày, muốn giữ mạng hay là muốn đàn 

"Lão đại, không thể vừa muốn tiền vừa muốn đàn bà được sao?" 

Lão đại khinh bỉ nhổ nước miếng vào hai người bọn họ: “Đúng là cái thứ tầm nhìn hạn hẹp, đây là vợ của Lâm Minh, nếu hôm nay chúng ta dám đụng vào, cho dù có thu được đống tiền từ cô cả thì cũng chưa chắc còn mạng để tiêu!" 

"Vậy thì người đàn ông đó đêm nay..." 

"Người đàn ông đó, sống hay chết liên quan gì đến chúng ta?" Lão đại nham hiểm nói: “Dù sao trong phòng cũng đã lắp camera, người cũng đã đưa đến rồi. Chúng ta sẽ rời đi sau khi kiếm được mười bảy tỷ rưỡi." 

"Vẫn là lão đại chu đáo." 

Lê Nhược Vũ bị ném trên giường lớn trong phòng khách sạn, tác dụng của thuốc đã bắt đầu, cả người cô mỏi nhừ không chút sức lực, cô muốn chạy ra khỏi phòng, nhưng thậm chí không đủ sức để cử động ngón tay của mình. Mắt cô dần dần mờ đi, cô cố gắng mở to mắt, nhưng mí mắt vẫn không thể mở được. 

Lão đại liếc nhìn cô và ra chỉ thị: “Nhanh đi thôi, đừng làm hỏng chuyện." 

Thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy thật yếu ớt. 

Sau đó công dụng giảm đi khá nhiều, ngoài việc nhìn người bên cạnh vẫn có chút mơ hồ, thì sức lực cũng hồi lại được một chút. Chỉ là thân thể đột nhiên có chút kỳ quái, giống như bừng nhiệt, rất nóng. Nó không giống như cái nóng của da thịt, trong người cô như có ngọn lửa đang bùng cháy, và hơi nóng từ tận sâu trong cơ thể tràn ra. 

Cô cố gắng bước ra khỏi giường nhưng vẫn không đủ sức để đứng vững, vừa đặt một chân xuống đất lập tức ngã xoài ra sàn. 

Ở lại đây không biết sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì, dù chỉ có một tia 

hy vọng cũng không thể từ bỏ. 

Cô chống tay nhoài người trên sàn, dù phải bò cũng phải bò được ra 

ngoài. 

Nhưng mới bò được hai bước thì đã chẳng còn chút sức nào, toàn thân 

cô nóng ran, ngứa ngáy như có hàng nghìn con kiến đang cắn vào người. 

Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Đông Quân kinh ngạc nhìn người phụ nữ nằm 

trên sàn nhà. 

Anh ấy kinh ngạc hỏi: "Nhược Vũ, Nhược Vũ em bị sao vậy?" 

“Anh, anh Đông Quân?” Lúc này cô nhìn ai cũng mơ hồ, gắng sức dụi 

mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ. Điều duy nhất cô có thể cảm nhận rõ 

ràng là cơ thể nóng bỏng của mình: “Anh Đông Quân, có thật là anh 

không?" 

"Là anh! Nhược Vũ rốt cuộc là em bị sao vậy?" Cả người cô mềm nhũn, 

không thể dùng sức, mặt đỏ ửng và cơ thể vẫn nóng bừng, không bình 

thường chút nào. 

Nhược Vũ như vớ được phao cứu mạng, túm lấy gấu áo anh ấy: “Sao anh 

lại... Đột nhiên xuất hiện ở đây?" 

"Chúng ta, chúng ta đi mau... Chúng ta... Đi mau... Chờ những người đó 

quay lại sẽ không đi được đâu..." 

“Có người gửi tin nhắn cho anh, chụp ảnh em và Tư Duệ ở quán bar, sau đó gửi địa chỉ này, anh vội vàng chạy tới.” Hạ Đông Quân thấy cô yếu ớt như vậy, chật vật ngồi không yên, không thể không đỡ cô dậy. 

Khi hai cơ thể chạm vào nhau, cô định nói gì đó nhưng tất cả những gì cô muốn nói đều biến thành tiếng nghẹn ngào: “Ừm..." 

Cơ thể Hạ Đông Quân giống như thuốc giải, nơi nào anh ấy chạm qua cũng thật thoải mái. 

Thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, tinh thần Lê Nhược Vũ cũng không còn rõ ràng, cô nức nở kêu lên, nóng quá, ngứa quá, khóe mắt chợt rơi lệ, cô cuộn mình thành một quả bóng, làm thành động tác cực kì đáng thương. 

Lúc này Hạ Đông Quân mới hiểu ra, Lê Nhược Vũ đã bị bỏ thuốc. 

“Đừng sợ, Nhược Vũ đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.” Anh ây bế cô bước nhanh ra ngoài, nhưng chỉ vừa bước được hai bước đã bị ép phải dừng lại. 

Cô ở trong vòng tay của anh ấy càng trở nên kích động hơn. 

Nơi anh ấy chạm vào chỉ cảm thấy thoải mái trong vài giây, sau đó càng nóng hơn. Đầu óc Nhược Vũ mờ mịt cô bắt đầu tự kéo quần áo của mình, bờ vai thơm tho lộ ra một nửa, thoạt nhìn giống như đang say khướt. 

Người dọn dẹp khách sạn liếc nhìn họ, sau đó cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy gì. 

Hạ Đông Quân nghiến răng, ôm Nhược Vũ trở vào trong. 

Vừa rồi anh ấy quá bốc đồng, không thể trực tiếp đưa cô đến bệnh viện như thế này được. Cô ấy bây giờ là Lâm phu nhân, là vợ của Lâm Minh, một mình anh ấy đưa cô ra khỏi khách sạn, nếu bị kẻ có dã tâm nhìn thấy chắc chắn sẽ tìm cách lợi dụng. 

Anh ấy không muốn Lê Nhược Vũ phải khó xử. 

Đặt cô lên giường, đóng cửa khách sạn xong, anh ấy vặn khăn ướt lau 

người cho cô, Hoàng Sơn có thể khiến cô thoải mái hơn. 

Nhìn lại thì thấy cô đã cởi hết quần áo rồi, trên người chỉ còn lại một bộ 

đồ lót cùng màu nhưng cô vẫn khó chịu khóc. 

"Nóng quá, khó chịu quá..." mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng nước mắt lại 

không ngừng rơi. 

Vẻ mặt Hạ Đông Quân đau khổ, lấy khăn ướt đắp lên má cô, hy vọng cô 

eyJpdiI6IkxXSitrQndxNWJnRDBPRXpXbTA2dlE9PSIsInZhbHVlIjoiNjFhR3F4emVER0IwZzJIS2NzUWk0aW5lOThkVjZZaHV1SG5XdktBODMrR2ZqUTQ2dXlJXC9IcXd5SXBoQjloVEU0V05wUTVhVUVCVlNNQXJwM3M4dkpUQWZSYmlCeW9peVVuVzRUcWRoV3JjRU5ZYllUM3AyNDNqb1RKTVVtWHNlIiwibWFjIjoiMmE1NjQ2ZjRmNWYwYTliYmQ2NGRmYzcwMDk4NGJiODVmOGI1NzY2MjdlMzEwYmY2YjA0YjYxYzFmZDQ2MDIxMyJ9
eyJpdiI6IklMRWxnem1UOTIzVzlya0NFRTRFaWc9PSIsInZhbHVlIjoiTDFuQnZJeStldVRBV2l4MU8rN3dQaTRZV0FZeWQrcURSSktvNEJMbVVPTiszTHBIYUVyYXRKU3VMSmVET1Rvdkx4M1l6ZE51d0FabmdOUlVoNFh5d1hsYXN6UEVqTDdrNXFvMnhQbXFsbEZkc2lnVXR5blBTakN0RWlkemN1bk9iRGY2eUFTZDZFeGlHXC9JRExwUHI4ZWZXaCt2amFJWFR5dTdJZkVCS2Q2dnVmeHZnZFBlcm1XdEVpZDFiWUdxenp0MUVoS2RmRXd1WTE2QkxOQTJLWWc9PSIsIm1hYyI6IjhjNzVhYTJjN2I3YzUxM2M5MWMzMTkzZTI2YWVjNzM1NDU1Mjg1NzBkNGE5Y2QwMzc3NjMxNTY3OTFhN2ZhMTMifQ==

má mình, bàn tay anh ấy còn giải nhiệt hơn cả khăn ướt.

Ads
';
Advertisement