Chương 85: khiêu khích
Lưu Chính giúp cô lại người sạch sẽ,cũng lâu rửa luôn cho huyệt nhỏ của cô, sau đó anh lại thay ga trải giường bị dính đầy nước dâm, rồi cuối cùng mới thấy mĩ mãn mà ôm cô ngủ .
Ngày hôm sau, Lưu Chính vẫn như cũ, dậy vào lúc sáng sớm. Ngày hôm qua anh chỉ mới trồng mỗi hoa hồng, anh còn muống trồng thêm một số cây ăn quả ở trong vườn nữa.
Với lại, các bạn học của cô dù sao cũng đã đến một chuyến, cũng phải chiêu đãi bọn họ một bữa cơm nước đàng hoàng.
Lưu Chính dậy sớm, còn đang chuẩn bị nấu cơm thì nhìn thấy Ngô Chấn Hào ủ rũ đi ra từ căn phòng phía Tây, trên mặt còn treo hai bọng mắt đen xì vì mất ngủ .
Không nghĩ cũng biết, tối hôm qua hai vợ chồng anh ầm ĩ như vậy, chắc chắn đã bị người ta nghe được rồi. Nhưng ngủ được hay không là chuyện của bọn họ, chẳng liên quan gì đến anh cả.
Lưu Chính cố định ý rất lớn với tên Phú nhị đại trước mặt này, bởi vì hắn cứ luôn xúi giục Thanh Thanh rời khỏi nơi này, rời khỏi anh.
Thế nên anh giả vờ như là không nhìn thấy .
Nhưng Ngô Chấn Hào đã lên tiếng ngăn anh lại: "Anh cảm thấy chuyện anh giữ lại Thanh Thanh bên người là đúng đắn sao?"
Lưu Chính quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn hắn: "Cậu có ý gì?"
“Chí hướng của em ấy không ở đây, em ấy lại càng không nên lấy anh, một nông dân thô lỗ. Em ấy học đại học cơ mà, hẳn là nên đến sinh sống, làm việc trong một thành phố lớn, còn ở chỗ này, em ấy có thể nhận được gì đây? Sự áp bức vô tận của anh hay sao?”
Ngô Chấn Hào quá phẫn nộ, người phụ nữ mà hắn thích, tối qua kêu đến khàn cả giọng, vậy mà âm thanh đó vẫn mãi kéo dài cho đến nửa đêm rạng sáng. Điều này có nghĩa là anh ta đã tác cầu vô độ, vốn chẳng thèm quan tâm gì đến cảm xúc của Thanh Thanh.
Lưu Chính cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, anh chỉ cười lạnh nói: "Có vài loại áp bức mà chỉ có tôi mới có thể cho cô ấy, người bình thường sợ là không thể cho cô sự áp bức vô tận như vậy đâu."
“Anh! Đồ tiểu nhân! Đừng tưởng tôi không biết anh đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để Thanh Thanh phải gả cho anh, nếu không em ấy đã không uỷ thân ở cái nơi hẻo lánh nghèo khó xa xôi này rồi! Anh còn chưa từng hỏi xem em ấy có muốn ở lại đây hay không, mà đã ích kỷ giữ em ấy ở lại rồi! Cuộc sống như vậy, anh cho rằng em ấy sẽ thấy hạnh phúc được sao? Anh cho rằng em ấy sẽ cam tâm tình nguyện ở lại đây cả đời sao?”
Lưu Chính nghe lời hắn lên án, anh lại cần nữa nhìn kỹ người đàn ông trước mặt mình, hắn quả thật là lớn lên không tồi, khó được chính là Thanh Thanh vốn thích những người như thế này, có vẻ ngoài khiêm tốn, thư sinh.
Hơn nữa, hắn ta bác học đa tài, lại còn là bạn học của cô nữa.
Ngô Chấn Hào đã đúng về một điều, cuộc hôn nhân này là do anh cưỡng cầu chứ không phải là do Lâm Thanh Thanh cam tâm tình nguyện.
Lưu Chính rũ mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu đã là như vậy thì cậu không nên nói với tôi, cậu đi hỏi Thanh Thanh đi, nếu cô ấy muốn đi cùng cậu, tôi có muốn ngăn cũng ngăn không được."
Dứt lời, anh cũng không tiếp tục nấu cơm cho mấy người họ nữa, mà mang đồ nghề đi ra khỏi cổng.
Người như vậy, anh có chân thành đối đãi cũng vô ích, cho đói bụng luôn đi!
Khi Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy thì đã là giữa trưa rồi, cô đột ngột ngồi dậy, ngay sau đó là cơn đau nhức từ bắp đùi và giữa hai chân sưng tấy truyền đến.
Cô cắn môi, chậm rãi xuống giường.
Sao mà cô lại có thể ngủ cho đến giờ này được hả trời? Lưu Chính cũng không đánh thức cô dậy luôn.
Khi Lâm Thanh Thanh ra khỏi phòng thì phát hiện mấy người bạn học đều đang nói cười vui vẻ trong sân. Thấy cô đi ra, ai nấy đều xấu hổ cười cười.
Lý Uyển là con gái, cũng là người đầu tiên hỏi: "Tối qua cậu có ổn không?"
Lâm Thanh Thanh lập tức đỏ mặt, cô biết ngay mà...
Lưu Chính dày vò cô một trận quá dữ, vốn lúc đầu cô còn có thể chịu đựng được, nhưng sau đó cô căn bản là hoàn toàn quên mất sự tồn tài của mấy người này luôn, mà cũng là do thật sự nhịn không được, người nào đó dùng sức quá mà!.
“Không sao..." Lâm Thanh Thanh nhìn chung quanh một vòng, sau đó chuyển đề tài nói: "Sao tôi không thấy Lưu Chính vậy, anh ấy đi đâu rồi?"
“Từ sáng sớm là đã ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa về."
“À, vậy mọi người ăn cơm chưa?"
“Vậy để tôi dẫn mọi người qua nhà mẹ tôi ăn cơm. Không phải hôm qua mọi người bảo muốn ghé thăm sao?" Lâm Thanh Thanh cũng có chút ngượng ngùng, cô không ngờ Lưu Chính lại cứ thể bỏ bê bọn họ như vậy, quá là ghét bỏ ra mặt luôn luôn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất