Cây gậy thịt của anh màu đen tím,trên thân gậy nổi những mạch máu xanh chẳng chịt, chạy khắp từ dưới lên trên khiến người ta rợn người.
Điều khiến cô kinh hãi nhất chính là độ thô và dài của nó. Chỉ nhìn bằng mắt là cô đã biết mình không thể nuốt nó vào miệng được rồi, càng chưa nói đến độ dài có thể đâm thẳng vào tử cung của cô này.
Lâm Thanh Thanh lo lắng nuốt nước bọt, lấy hết can đảm để đến gần hơn, một mùi đặc trưng của dương vật đàn ông xông thẳng vào mặt cô, khiến cô càng thêm run ray.
Huyệt nhỏ dưới thân ngửi được mùi côn thịt, thế là không khỏi trào ra một dong nước dâm.
Lâm Thanh Thanh đưa tay ra giữ lấy côn thịt của anh, đây là lần đầu tiên cô trực tiếp đối mặt với nó như vậy. So với khi cảm nhận nó bằng huyệt nhỏ, thì càng thêm thô to đáng sợ.
Cái này ... làm sao cô ăn được đây.
“Đừng sợ, cứ thử một lần đi." Lưu Chính nhận ra cô lúng túng muốn lùi bước,nhưng cơ hội ngàn năm có một này, sao anh có thể can tâm từ bỏ cơ chứ.
Lâm Thanh Thanh lại ghé sát vào cự vật hưng phấn trực tiếp chạm vào miệng cô, tinh dịch mằn mặn cọ sát khoé môi. Cô nhịn không được lè lưỡi liếm một cái, tinh dịch của anh thật mặn.
Hơi thở của Lưu Chính đột nhiên nặng nề, đôi mắt anh như bốc lửa như muốn thiêu đốt cô.
Lâm Thanh Thanh ngập ngừng lè lưỡi liếm mã mắt của anh. Trong nháy mắt, cự vật của Lưu Chính căng chặt, thậm chí còn lớn thêm một vòng so với lúc nãy.
3
"Anh đừng..." Lâm Thanh Thanh kinh ngạc lại sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh, anh đừng lại lớn nữa, còn lớn thêm nữa thì sao cô có thể ăn vào được chứ.
"Xin lỗi, anh không kiềm chế được.” Anh thật sự không kiềm chế được, hiện tại, anh chỉ muốn dùng thủ đoạn thô bạo mà nhét thứ cương cứng này vào trong miệng cô, điên cuồng mà đâm thọc thôi.
Hai tay buông thõng bên người anh siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, Lưu Chính cố kiềm chế con dã thú đáng sợ trong lòng mình: “Mau lên, anh sợ mình khống chế không nổi.”
Lâm Thanh Thanh hiểu ý, lại vươn đầu lưỡi liếm quy đầu của anh, lần này cô không lùi lại nữa mà dùng đầu lưỡi liếm mã ngựa, sau đó tiếp tục liếm liếm quy đầu.
Lưu Chính phát ra một tiếng gầm gừ thoả mãn, cả người anh căng chặt, đầu lưỡi cô thực sự tuyệt vời, mềm mại lại ấm áp. Côn thịt bởi vì được cô liếm mà càng trở nên cứng hơn nữa.
Cô liếm cự vật to lớn của anh, trúc trắc lại không biết phải làm sao cho tốt. Lâm Thanh Thanh thậm chí không chắc cô liếm như vậy có thể mang đến khoái cảm cho anh hay không nữa.
Cô liếm lung tung, đầu lưỡi ra từ mã mắt đến quy đầu, lại tiếp tục một đường xuống dưới, liếm láp toàn bộ cây gậy thịt của anh một lần. Cô nhìn hai cái thứ to như quả trứng ngỗng đang vùi trong đám lông đen rậm, nhất thời không biết có nên hạ miệng hay không nữa.
Một túi trứng của anh cũng đủ để lấp đầy cái miệng nhỏ của cô rồi.
Cô ngước mắt nhìn Lưu Chính, anh cũng không có ý bảo cô dừng lại.
Lâm Thanh Thanh vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, đỡ lấy túi trứng của anh, rồi hé miệng, tiến lại gần.
Miệng cô phải há ra hoàn toàn mới có thể ngậm hết nó vào trong miệng. Lâm Thanh Thanh cũng làm giống như khi cô liếm côn thịt của anh vậy, đầu lưỡi trong khoang miệng liếm tới liếm lui túi trứng.
Lưu Chính ngẩng đầu lên, hai mắt anh nhắm lại, gân xanh toàn thân đều nổi cả lên. Anh không khỏi dùng bàn tay to ghì lấy đầu cô: “Ngậm đi, mút lấy, giống như ăn kẹo trong miệng vậy."
Lâm Thanh Thanh làm theo, nhưng anh đã quên rằng túi trứng của mình lớn hơn viên kẹo không biết bao nhiêu lần, thế nên cô khó khăn lắm mới có thể ngậm lấy nó vào miệng mà liếm mút.
Cự vật của Lưu Chính bởi thế mà run lên vì phấn khích, tinh dịch không ngừng tràn ra từ mã mắt.
Lưu Chính không thể chịu đựng được nữa, anh duỗi tay nắm lấy thằng nhỏ của mình...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất