Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính

 

“Đừng sẽ bị người khác nhìn thấy đấy,mau buông em ra." Lâm Thanh Thanh túm lấy tay anh, nhưng Lưu Chính lại dùng tai trái ôm cô vào trong ngực. 

"Cả một tuần anh không được ăn thịt rồi, ngay cả hôn hôn sờ sờ cũng không cho à?” Lưu Chính oán trách, bộ dáng chẳng khác gì cô vợ nhỏ không được chồng yêu thương. 

"Không phải... sẽ bị người ta nhìn thấy, tường viện nhà chúng ta quá thấp, thế nên ai đi qua cũng có thể nhìn thấy họ đang làm gì trong sân hết." 

"Không đâu nhà chúng ta ở chỗ vắng không có nhiều người tới đây đâu." Lưu Chính xoay người cô lại, để cô mặt đối mặt với mình, hai tay ôm lấy vòng eo mềm mãi, cúi đầu cọ lên vòng tay ướt át của cô: "Thanh Thanh, anh nhớ em..." 

Nói giống như thể mấy ngày nay cô đều không ở bên người anh ấy. 

Nhưng rõ ràng mấy ngày nay cô vẫn luôn ở bên cạnh anh mà. 

ở 

Lưu Chính con cọ vào người cô,cọ một hồi cũng cọ ra lửa luôn. Thế là anh bắt đầu dùng cây gậy thịt giữa hai chân cọ lên người cô: "gậy thịt lớn cũng nhớ em .” Lâm Thanh Thanh lập tức đỏ mặt, đẩy anh ra: "Anh đứng đắn một chút!" 

Lúc vết thương chưa lành em bắt anh đứng đắn thì cũng được đi, bây giờ vết thương khỏi rồi, em cũng bắt anh phải đứng đắn à?" Đây là muốn để anh xuất gia làm hoà thượng chắc? 

Lâm Thanh Thanh không thèm để ý đến anh nữa mà tiếp tục việc phơi quần áo của mình. 

“Vợ..." Lưu Chính bắt đầu giở trò chơi xấu. 

Anh phát hiện Lâm Thanh Thanh rất khó chống cự lại bộ dạng này của anh. Chỉ cần anh mềm xuống lại dây dưa làm nũng, cô liền sẽ không chịu được. Trong khoảng thời gian ở chung này, mỗi ngày cô đều dốc lòng chăm sóc anh thật tốt, anh biết trong lòng cô cũng có anh. 

Lưu Chính ôm cô không chịu buông ra, khiến cô không có cách nào tiếp tục làm việc. Hai người họ ôm ôm ấp ấp nhau trong sân, da mặt Lâm Thanh Thanh lại thật sự quá mỏng, cứ sợ bị người khác nhìn thấy mất. 

"Ây da, anh... Lâm Thanh Thanh không còn cách nào khác, đành phải túm lấy quần áo anh, kiễng chân lên, hôn nhẹ lên má anh một cái: “Anh đợi một lát được không?” 

Lưu Chính giật mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn anh không chớp mắt, và cả đôi môi anh đào vừa hôn lên mặt anh nữa. 

Hầu kết anh lăn lộn mấy lần, lúc này đây, tim anh đập nhanh hơn, cô vừa chủ động hôn anh... 

Lần chủ động này không phải là do anh ép buộc dụ dỗ, mà là do cô tự mình làm, khác với trước đây, khi anh cầu xin cô mới đồng ý. 

Lưu Chính ngây ngốc cười, gật đầu: "Được, anh đi nấu cơm." 

Nói xong, anh cũng không ngoảnh đầu lại mà lao thẳng vào bếp, nào biết rằng khuôn mặt màu mạch của mình đã chuyển sang màu đỏ đen rồi... 

Lâm Thanh Thanh cũng sửng sốt, cô không ngờ chỉ cần một nụ hôn là có thể đuổi anh đi. 

Cô cũng không biết rằng, nụ hôn này khiến cho Lưu Chính vui vẻ một lúc lâu thì không nói, một thời gian dài sau, anh sẽ nói với con của họ rằng cô yêu anh nhiều như thế nào mới có thể nhón chân hôn anh như vậy. 

Khi vết thương của Lưu Chính hoàn toàn hồi phục thì cũng chỉ còn một tuần nữa là đến lúc Lâm Thanh Thanh phải nhập học. Trải qua sự kiện bị thương lần này, mối quan hệ giữa hai người họ cũng dần dần ấm lên. 

Nhà họ Lâm gửi rất nhiều đồ ăn và những thứ hữu dụng cho cô, nói là hy vọng Lâm Thanh Thanh vào đại học có thể dùng đến. Lâm Hạo cũng mỗi ngày đều chạy tới đây, nhắc nhở chị cậu thỉnh thoảng phải viết thư về, kể cho cậu biết cuộc sống đại học là như thế nào nữa đấy, bởi vì Lâm Hạo cũng muốn được nhận vào trường đại học giống như chị gái mình vậy. 

Trường đại học của Lâm Thanh Thanh thực ra nằm ngay trong tỉnh, nhưng nếu cô đi xe từ thôn của bọn họ thì cũng phải mất cả ngày mới đến đó được, lộ phí cũng là một bút chi tiêu không nhỏ. 

Thế nên, mỗi học kỳ chỉ có thể về một chuyến. 

eyJpdiI6IklYWDFZMXBRMHNyUjRmeTRoU3hpaVE9PSIsInZhbHVlIjoiREZZMjk2ajNHa2EydDlqa3BHNGN5QXVJNTBPcWxaZnA0R3k3d1pLTGZoVmZnSFwvRTJ4K3pUYmVFUWhrdktUVWw2blAwcEN5RFVSckRIYURkQW5zTmdtXC9RTm91S2pQRHVRcE9mMjdIc2NSc2cwalU1MitweEYzeWlPdDdQdVBKVnpBZWN1b3NUeEdxR283ZzZRMlI4bnhGaW9ndm12cVdzMWhoem15b2VFMUFPSGczbUt4UU9pNXlnNTl0TXhVZDFxNnJZMTQ2MkY0N1J1Z09JTUlUOGpTODRjbTMxOXRlb0J3K3NoSFE5ZEhONUZLTWI3SXRmaUZsMXJTOERaYzNldENQYnVyWlhycFljcnJXb29zeGZLV2tBQ1lcL0szYVlWaGZpQUFmeWlaK2NxSHVwWUwxck5RRm1qVDJlQ29QZjAwSlI5Nnk3R1UxR0dybk5XZ2xLZlVtQ1pDRjZsMFllbVBoV3dYek5GaUhzcUJVNnlkSjBzdGpOeFlpUWwzOVByaUl4WmJrZGpqaVM2dVZ5TVFCMXlpQUhtMzZaTVF4TnczU053a1VFUjdoQW5oM2h6MjlEUUtIWEUyTnRvRlRlQ0dpRnNFU04rU056RHV3RGYzWWlBejB1Vktibk1kdVVKeG1VVFNtWStFRVZcL1NRc0Y0Wkl5SE9zczF1MWVjRXQ5VktYYWlMa2VETlBSWnJScUYrMGE4TnpTZVpSbDZENk1IeUthaDFcL29kQkJOSjd3V1wvaEtQalhmb041djBuNitUNEVSc25VcmVXQTVKdFlyZUpZYnIwYXNuUVwvd0hWb0F2Y0VmWU16WjhXVWxINUM3a1Yrb3JJWlFmb0FDVlRVemw3dnljXC9oSEhIZkF1VStPQ29BRFlNb1NcLzVMb2h5cXhRWHB3NzVKemNLYmFXZDBvY25CWk5WUXFYWG5TUWNuUjR3MUliK0c4TEc1ZmlqcGtYTGNJWGpBPT0iLCJtYWMiOiJhZmYyMjdkMjljODE4OWVkZDFhNjhhMmFkNGRmMjY5NjJlZDQ2ZjFjYmQyNDYzMzI2NGIzMzQ2YzgzZGM5MzJjIn0=
eyJpdiI6InRcL3Y3cGs2eGp5TkFzcmhaclBFUVhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRDczZicDJnV3ZmU0hcL1dra2FWd1lmbkVteDl1YnlNWXFZZDBTVE90TWhxZ3RKbHVaVVp3XC9DMk1zUVV0ZWpRb054SEM0WHZWczljdmdYVnZMOHFLTnJSenJzQ3Rvb0RqR011WkdMckcxTEt1aVV3NExyZkRkWno1aUMrdHVjQnlYbFpKSmVwZGthQWhMUUY0YlZuMWk4N1p6b0U4cThIYnRKOUpWTUV6TFJzXC9qZ1FieXBhR1B3TEhFWGNLUnRseXNoK29KUHVwZjRUT2Y2MzFSWDZHRllrVUJaZk5rTmlOdFZETVFMQUZcL1JFZVBXeEdzWHN6ajhcL3YrSEFMQzFTanVlM3d1anJiTE1jMng4aHFudW1TM0lCMldhaGZ6TGhZSzYwWTQ0cU1IUTA9IiwibWFjIjoiOWQ5MzQ0NzRlOTFmZWUyZGYxODkyOTk5ODI0ZjUzYWY3N2NiMGFiMTcyOGYwMzE1Y2FlNWQyZmYwZjExM2Q4NiJ9

Anh đi lấy mấy tờ tiền, kẹp vào trong quần áo cô rồi gấp quần áo lại như cũ. Anh sợ đưa trực tiếp thì cô sẽ từ chối không nhận.

Ads
';
Advertisement