Lâm Hạo bị đánh cũng chỉ ghìm giọng cố nhịn chứ không giám nhúc nhích nửa phần.Thì ra là khi cậu đi tìm nấm thì gặp nhóm Nhị Tử, hai tên thiếu niên vì tranh nhau nấm mà bắt đầu cãi nhau.
Cũng bởi vì tiếng cãi nhau quá lớn nên khi Lâm Thanh Thanh gọi cậu, cậu mới không nghe thấy, cũng dẫn đến chuyện vì tìm cậu mà Lâm Thanh Thanh đi lạc vào trong núi, càng đi càng sâu.
“Ba nó, đừng đánh nữa, đánh tiếp như vậy sẽ chết người đấy." Mẹ Lâm vẻ mặt kinh hãi, một bên là con gái một bên là con rể, bà đau lòng, nhưng một bên cũng là con trai ruột của bà, cũng khiến bà khổ tâm.
"Không đánh, không đánh thì có thể thành người sao? bà nhìn nó xem, mới ra khỏi của đã gây họa lớn như thế nào rồi. Mặt Ba Lâm đỏ bừng lên vì tức giận, nó đã hại con gái ông phải gả chồng sớm, còn chút nữa hại con gái ông trở thành goá phụ"
Lâm Thanh Thanh bưng một chậu nước đã dùng để lau vết thương từ trong phòng đi ra, thấy Lâm Hạo bị đánh thì vội vàng đặt chậu nước xuống rồi giật lấy cành liễu từ tay ba Lâm: "Ba đừng đánh nữa, ba có đánh chết em con thì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Bản thân nó cũng sợ chết khiếp đấy thôi."
Lâm Thanh Thanh nhìn Lâm Hạo quỳ ở đó, cả người cậu co rúm lại, trong lòng cậu làm sao có thể không sợ hãi được.
"Đúng vậy, bệnh nó vừa tốt lên được một chút, ông đánh nó thì lại bệnh nữa thì làm sao bây giờ. Ông chờ nó khỏi bệnh thì đánh nó sau cũng được. Bớt giận đi đã." Mẹ Lâm nói rồi rót cho Ba Lâm một chén nước.
Ba Lâm vừa mắng vừa đánh, quả thật có chút khát nước, ông uống hai hớp trà, ngồi lên ghế trên nhà chính, vẫn tức giận nói: “Cái thằng ranh con này, đúng là tạo nghiệt.
Lâm Thanh Thanh đỡ Lâm Hạo đứng dậy.
Một người trẻ tuổi như Lâm Hạo, lúc này lại khóc chẳng khác gì trẻ con, cả người đầy nước mắt: "Chị... Em thực sự không cố ý, sau này em không bao giờ ham chơi nữa."
"Chị không trách em, chị biết không phải là em cố ý mà." Lâm Thanh Thanh lau đi nước mắt trên mặt em trai mình, trong lòng hối hận chính mình vô dụng, đi kiểu gì mà lại để lạc vào sâu trong núi? Nếu lúc đó cô chạy nhanh hơn, có khi nào con hổ sẽ không thể đuổi kịp cô, vậy thì Lưu Chính sẽ không bị thương hay không?
Ba Lâm mẹ Lâm thấy hai chị em không vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích thì trong lòng cũng yên tâm hơn một chút, hai người đi vào phòng xem vết thương của Lưu Chính thế nào rồi.
Vết thương này đối với một Lưu Chính đã trải qua mưa bom bão đạn mà nói thì thật sự không tính là gì, thoạt nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng lại không bị thương đến chỗ hiểm của anh, so với những vết thương vì súng đạn trên lưng anh thì còn nhẹ hơn rất nhiều.
4
Nhưng trước nay Lâm Thanh Thanh chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh đó, thế nên cô bị dọa sợ không nhẹ. Người nhà họ Lâm đợi đến chạng vạng tối mới rời đi. Bác sĩ trong thôn cũng đã đến kê thuốc cho anh rồi.
Buổi tối, Lâm Thanh Thanh rót nước, bưng thuốc bác sĩ kê đơn đi vào phòng, giúp anh đặt ở đầu giường: "Dậy uống thuốc đi."
“Ừ.” Lưu Chính nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, hiện tại sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
"Anh có đói không? Anh muốn ăn gì thì để tôi đi làm. Để tôi chiên cái trứng gà cho anh nhé, hay anh muốn ăn mì?" Lâm Thanh Thanh hỏi anh.
Mặc dù cô không rành bếp núc nhưng vẫn có thể làm những món đơn giản. Tính ra Lưu Chính đã nửa ngày chưa ăn gì cả, nhất định là anh đã đói bụng rồi.
“Không sao, anh không đói lắm.” Lưu Chính nằm ở nhà cả nửa ngày, cũng không làm việc gì quá tốn sức nên dĩ nhiên là không cảm thấy đói.
Ban đầu, Lưu Chính quả thực không đói, nhưng ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn bộ dạng người vợ nhỏ của mình áy náy cúi đầu trông chẳng khác gì một con thỏ nhỏ cụp tai ỉu xìu cả, trái tim của Lưu Chính lỡ một nhịp, tự dưng lại thấy đói...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất