Mà nhà họ Kỷ vốn đã từng thịnh vượng, giờ đây đã sa cơ lỡ vận.
Nhận thức được tất cả những điều này, trong lòng anh có một suy nghĩ gần như không thể kiểm soát được.
Có phải điều này có ẩn ý gì đó? Có phải trong thời gian và không gian này, mọi thứ là vẫn còn kịp?
Anh vẫn còn tư cách để bảo vệ Đại Ninh, không cần bất cứ thứ gì, anh sẽ trải thảm gấm hoa hồng cho cô, dâng cả trái tim cho cô xem.
“Triệu Dữ là gì với cô cả nhà họ Kỷ?” Do dự hồi lâu, anh vẫn tìm một người không liên quan để hỏi.
Có trời mới biết lúc đó Ngôn Cảnh đã lo lắng như thế nào.
“Giám đốc Triệu là chồng chưa cưới của cô cả.”
Chồng chưa cưới, nghe thấy câu trả lời này, nắm đấm của Ngôn Cảnh hơi buông lỏng ra. Anh không kìm được mà nở một nụ cười khẽ, không phải anh không muốn có được, cũng không phải muốn tranh giành, nhưng khi anh kiên quyết từ bỏ mọi thứ vì cô mới nhận ra rằng cô đã không còn cần anh nữa.
Không chút suy nghĩ, Ngôn Cảnh lấy áo khoác trên ghế, đi ra cửa.
Anh muốn đi tìm cô.
Đi tìm Ninh Ninh của anh, lần này quyết tâm hơn bất cứ ai.
Chẳng sợ chết dưới chân cô, hóa thành xương cốt vì cô, miễn là cô bằng lòng nhìn anh trai thêm vài lần là được rồi.
Anh phải bảo vệ cô, dành cho cô tất cả những điều tốt nhất.
Điều anh đã từng chần chừ không làm cho cô, giờ đây dù có trở thành kẻ điên, anh cũng sẵn sàng dứt bỏ.
Trước khi ra ngoài, Ngôn Cảnh nhớ ra điều gì đó.
"Quan Tái Thường."
"Cháu có gì cứ nói."
"Dừng thu mua sản nghiệp của nhà họ Kỷ."
Quan Tái Thường lấy làm khó tin, suýt nữa đã kêu thất thanh: "Cái gì?"
"Làm theo lời cháu."
Ngôn Cảnh cũng không thể chờ một khắc nào nữa, cũng không quan tâm Quan Tái Thường sửng sốt như thế nào, đi thẳng tới nhà họ Kỷ.
Nhưng mà khi anh nhìn thấy cô gái bị hủy hoại một nửa khuôn mặt, cơ thể gần như không thể đứng vững. Cơ thể cô như chìm trong lớp băng tháng mười hai, cái lạnh đột ngột khiến xương cốt anh phát run lên.
Cô gái giống như một con thú nhỏ hung ác, đập phá mọi thứ trên đất.
Cách đó không xa, Kỷ Điềm co hai vai khóc lóc thảm thiết.
"Đừng cản tôi, tôi muốn giết cô ta!"
"Cô cả, cô không thể làm vậy, kết quả điều tra đã được công bố, chuyện này không liên quan gì đến cô hai!"
Dường như không ngờ Ngôn Cảnh sẽ đến, Kỷ Điềm đang khóc có hơi bất ngờ.
Trong hai năm qua, sự chèn ép của Ngôn Cảnh và Quan Tái Thường đối với nhà họ Kỷ đều là âm thầm tạo áp lực vô hình. Người cao quý và bất cần mà nhà họ Ngôn tìm lại được này là đóa hoa lạnh lùng không thể hái.
Kỷ Điềm biết rằng anh là một trong những nam chính của thế giới này.
Vì vậy, khi anh chưa trở lại nhà Ngôn, cô ta đã vắt óc suy tính đến việc trao cho anh hơi ấm và đối xử tốt với anh. Thậm chí Kỷ Điềm còn giúp anh nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Liên Tinh, em gái quỷ hút máu kia của anh.
Hơn nữa, sau khi cậu chủ Ngôn trở về, Kỷ Điềm cũng tận tâm giúp anh giải cứu giúp bố nuôi của mình, Trần Kế Duệ.
Đủ loại ân tình khiến cậu Ngôn phải tri ân báo đáp, cảm kích cô ta.
Nhưng phần cảm kích này lại tạm thời chưa chuyển hóa thành tình yêu.
Có một lần cô ta giả vờ say, muốn đạt được chuyện tốt với đóa hoa lạnh lùng này. Cô ta đã hôn lên yết hầu anh, rõ ràng là anh đã động lòng, nhưng cuối cùng lại đẩy cô ta ra như cũ.
Mặc dù chuyện này khiến Kỷ Điềm nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình, nhưng cô ta lại càng ngưỡng mộ khí phách lãnh đạm và biết kiềm chế của anh hơn.
Anh cũng không đối xử tệ bạc với cô ta, trong các ngày lễ ngày tết, cậu Ngôn luôn sai người gửi cho cô hai nhà họ Kỷ quà cáp hào phóng. Nhưng hơn thế nữa, Kỷ Điềm muốn người đàn ông này coi cô ta như người phụ nữ của mình, điên loạn vì cô ta.
Thật tiếc khi nhân vật của cô ta lại là bông hoa giải độc lương thiện và dịu dàng.
Trong lòng của giám đốc Ngôn, hình tượng của cô ta không khác gì một ân nhân không thể không tôn trọng.
Mối quan tâm lớn nhất của Ngôn Cảnh là kinh doanh.
Để giúp anh, thậm chí Kỷ Điềm còn lợi dụng Kỷ Mặc Giác để xem nhiều bí mật kinh doanh của nhà họ Kỷ, chờ thời cơ thích hợp bày mưu tính kế cho Ngôn Cảnh.
Đúng lúc này, Ngôn Cảnh, người không xuất hiện trong bữa tiệc nào, lại đột nhiên đến. Sau khi Kỷ Điềm sững sờ thì đã kinh ngạc vui mừng.
Bản thân mình đã vô thức nói rất nhiều điều không hay về Kỷ Đại Ninh, rõ ràng là Ngôn Cảnh đến giúp mình trút giận!
Cô cả đau đầu chật vật trượt xuống sàn, như một con thú nhỏ không nơi nương tựa.
Dường như Kỷ Đại Ninh cũng nhận ra được, e rằng đây lại là một người khác trợ giúp Kỷ Điềm, đến dạy cho cô một bài học. Cô nín thở, mặc dù cô cả nhà họ Kỷ thảm hại khó coi, nhưng sự bướng bỉnh và cứng đầu của Đại Ninh vẫn còn đó.
Cô nhìn Ngôn Cảnh một cái, cười khinh bỉ: “Anh lại là tình nhân nào của cô ta? Đúng là chó má cũng dám đến nhà họ Kỷ của tôi giương oai!”
Nhưng lời này rất khó nghe, Kỷ Điềm cúi đầu suy nghĩ, vành mắt đỏ hoe, một bộ dạng oan ức đến ghê tởm.
Kỷ Điềm thầm nghĩ rằng chắc chắn Ngôn Cảnh sẽ đến an ủi mình, anh sẽ càng thêm chán ghét đối với những lời nói năng lỗ mãng của Kỷ Đại Ninh.
Quả nhiên người đàn ông kia đã bước đi, nhưng anh không đi về phía cô ta.
Anh bước đi dứt khoát về phía cô cả nhà họ Kỷ đang nhếch nhác kia, sau đó đưa tay ra, quỳ xuống bên cạnh cô, cẩn thận ôm cô vào lòng.
"Thật xin lỗi em, anh đến trễ, chắc Ninh Ninh đã rất đau. Đừng sợ, anh giúp Ninh Ninh báo thù..."
Một câu nói như vậy như đã trút cạn toàn bộ sức lực anh, hốc mắt người đàn ông đỏ hoe.
Kỷ Điềm sững người, chẳng phải... Ngôn Cảnh nói lắp sao!
Vì khuyết điểm này mà cậu Ngôn rất ít khi nói chuyện trước mặt người khác, đây là lần đầu tiên Kỷ Điềm nghe anh nói một câu dài như vậy.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng điều khiến cô ta khó chấp nhận là, Ngôn Cảnh có biết bản thân đang làm gì không?
Anh đang ôm cô gái đó, rõ ràng là người mà anh khinh thường và căm ghét!
Ngôn Cảnh điên rồi à?
Đại Ninh nằm trong vòng tay của Ngôn Cảnh, dường như đột nhiên hiểu ra thân phận của anh, không chút suy nghĩ, cô cầm con dao gọt hoa quả bên hông, đâm Ngôn Cảnh.
Ngôn Cảnh như vô tri vô giác, không hề tránh đi.
Kỷ Điềm vẫn luôn chú ý đến tất cả những điều này, nghiến răng, trực tiếp thay Ngôn Cảnh đỡ một dao này.
Những người hầu hoảng sợ kêu lên: "Cô hai!"
Cánh tay Kỷ Điềm chảy máu dữ dội, cô ta cố gắng chịu đựng cơn đau, lo lắng nói: "Cậu Ngôn, chị gái em đã phát điên rồi, anh mau bỏ chị ta ra!"
Nhưng người đàn ông kia lại ôm cô gái trong lòng mình, nâng niu như châu báu.
Nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói đi nói lại cho cô đừng sợ.
Cô cả ngất đi trong vòng tay anh.
Kỷ Điềm hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này, tri kỷ có thế lực luôn tôn kính và nghe lời cô ta lại ôm chặt người phụ nữ xấu xí bị hủy dung kia, dáng vẻ như trái tim anh cũng đã tan nát.
Ngay cả người làm cũng có thể thấy tay của người đàn ông danh giá này đang không ngừng run rẩy, như thể anh sợ làm tổn thương người trong tay mình.
Khi cô hôn mê, người đàn ông đã bế cô lên, để cô ngủ yên trên ghế sofa.
Anh đứng thẳng dậy, lúc này Kỷ Điềm vẫn còn lưỡng lự nhắc nhở anh ta một câu: "Tinh thần chị ta không bình thường, cậu Ngôn, vừa rồi chị ta còn định giết anh.”
Ngôn Cảnh nhướng mắt.
Không giống như vẻ trấn an cô cả đang hoảng sợ vừa rồi, lúc này ánh mắt anh đầy lạnh lùng.
“Cô ấy muốn giết tôi?” Ngôn Cảnh lặp lại bằng chất giọng khàn khàn đáng sợ, những người làm nghe được thì ôm chặt lấy cánh tay, cảm thấy lạnh cả người.
"Nếu cô ấy muốn giết thì cứ để cho cô ấy giết là được rồi. Còn cô, cô dám nói cô ấy điên?"
Sự tức giận của anh vô cùng đáng sợ, Kỷ Điềm cảm thấy sợ hãi, run rẩy.
Sắc mặt Ngôn Cảnh tái nhợt, nhưng đôi mắt của anh lại tối đen.
Anh nhìn mọi người trong nhà, nhìn thấy ánh mắt họ hoảng sợ.
Cuối cùng, Ngôn Cảnh nhìn Kỷ Điềm thật kỹ, khiến cô ta lùi lại một bước.
Anh quay lại, bế cô gái mỏng manh trên ghế sô pha rồi bước từng bước ra ngoài.
Đừng sợ, Ninh Ninh, anh trai đưa em đi.
Điều gì em muốn, anh sẽ cho em tất cả, còn điều gì em ghét, anh sẽ hóa thành lưỡi dao sắc bén, xóa sổ tất cả cho em.
*
Người đàn ông kì lạ này lại đến đưa cơm cho cô ăn.
Đại Ninh lạnh lùng chăm chú nhìn anh, đột nhiên vươn tay đẩy ngã thức ăn, canh nóng đổ hết lên người anh, ngón tay anh run lên nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười.
“Không hợp khẩu vị cũng không sao, anh sẽ kêu nhà bếp làm lại.”
“Tôi đoán không sai, anh chính là cậu ấm nhà họ Ngôn thần long thấy đầu không thấy đuôi kia. Làm sao, làm nhà họ Kỷ của tôi sụp đổ còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đùa giỡn với cô gái xấu xí như tôi sao?"
"Không, không phải, Ninh Ninh, nghe anh nói.” Trên mu bàn tay anh nổi gân xanh, vừa định đến gần cô, cô cảnh giác lùi lại.
Ngôn Cảnh sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên quỳ xuống, thận trọng tiến lại gần cô.
Cuối cùng cô do dự, đôi mắt có chút bối rối, để người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Xin lỗi..." Anh trầm giọng nói:"Anh trai đến muộn, anh đã không bảo vệ tốt Ninh Ninh."
Thái độ nhường nhịn của anh đã làm ánh mắt của cô cả đầy thương tích trở nên phức tạp.
Tuy nhiên, sự chán ghét trong mắt cô vẫn hiện rõ.
Tất cả những dấu hiệu kỳ lạ ở trong mắt cô cả chỉ là một trò cười hoang đường.
Cô không biết người đàn ông quyền lực này muốn làm gì, cô ghét sự bất lực của mình lúc này.
Ông nội đau lòng căm giận vì chuyện cô bị hủy dung vẫn còn đang nằm ở bệnh viện.
Kỷ Mặc Giác đang chăm sóc ông cụ, lần trước trở về, anh lại liên tục giải vây cho Kỷ Điềm.
Tất cả các bằng chứng đều nói rằng đó là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Đại Ninh biết đó không phải là một vụ tai nạn.
Đây là một ván cờ khiến cho cô tan xương nát thịt.
Cô đã ngã đau như vậy, đến nỗi cô ghét bất cứ ai cô có thể nhìn thấy.
Người đàn ông trước mặt cô, cô đã nghe tên anh từ lâu, vừa trở về chưa tới vài năm đã tiếp quản cả nhà họ Ngôn, biến nhà họ Kỷ thành cá nằm trên thớt.
Cô dựng gai ốc khắp người, nhưng cô không ngờ rằng để xoa dịu cảm xúc của cô, người đàn ông đã quỳ xuống ôm lấy cô.
Bên ngoài cửa sổ, trời đã chạng vạng, những chú chim bay ngang qua tạo nên những cái bóng trên mặt đất.
Đại Ninh nghe thấy người đàn ông này có giọng nói thô ráp như lưỡi dao mài qua giấy nhám, nói với cô: "Đừng sợ, anh sẽ không để ai làm tổn thương em, cô ta sẽ phải trả giá."
Cô cả nhìn xuống anh.
Cô khẽ mỉm cười trong lòng.
Thật ra cũng không phải là cô không thể sống thiếu khuôn mặt này. Nhưng hai năm qua cô chiến đấu quá mệt mỏi, Kỷ Điềm giống như được trời độ, luôn có rất nhiều người bảo vệ, hộ tống cô ta.
Nhà họ Kỷ tan nát, ông nội mỗi năm một già, đôi khi cô còn nghi ngờ chính mình, lẽ nào thật sự là cô sai rồi sao?
Cô không nên gây chuyện với cô gái lương thiện hay khóc đó sao? Không nên nhắm vào đứa con hoang xấu xa trong miệng mẹ sao?
Vài ngày sau, Đại Ninh nghe tin cô hai nhà họ Kỷ mất tích.
Cũng không biết tại sao, đột nhiên cô nghĩ đến người đàn ông tự nhận là "anh trai" của cô, điều anh nói lại là thật?
*
Ngôn Cảnh lau khô tay.
Anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang quằn quại trên mặt đất, từng chai từng chai axit sunfuric được anh ta rót lên khắp người người phụ nữ.
Kỷ Điềm không thể tin được, đau đến chết đi sống lại.
Ngôn Cảnh ngồi xuống bên cạnh cô ta, nhìn vào tay mình.
"Đôi tay này của tôi từng làm cô ấy thất vọng, nên bây giờ, tôi muốn làm điều gì đó để khiến cô ấy hạnh phúc."
"Tôi đã từng không bằng lòng vì cô ấy ra tay với cô, tôi sợ cô ấy chỉ lừa gạt tôi."
"Nhưng thật ra, cô ấy gạt tôi thì sao?"
Anh cười, nước mắt rơi xuống sàn.
"Tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy đâu, cô sẽ thối rữa từng chút từng chút, sống không bằng chết."
Thảo nào làm sao cô ta cũng không chịu thích anh, cô ta đã vượt qua khoảng cách của năm tháng đến bên anh cũng chỉ là một âm mưu được tính toán từ trước.
Vì vậy thời gian và không gian này, vô hình trung anh là đồng phạm của Kỷ Điềm.
Thậm chí Ngôn Cảnh không dám nghĩ tới, nếu mình không đến, cuối cùng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Người phụ nữ bên cạnh đã biến thành một bãi thịt máu thối rữa không rõ ràng.
"Đừng để cô ta chết, quá dễ dàng."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất