Đại Ninh cả giận nói: "Chân tay anh đều đang khỏe mạnh, lại còn không phát bệnh, anh không đi ra ngoài tìm đồ ăn, chẳng lẽ lại cùng nhau chết đói sao?"
Thời Mộ Dương cười một tiếng với cô: "Chú nhỏ không muốn cử động."
"Trước khi đến đây, trên người anh không mang theo lương khô ư?"
"Lười mang."
Thời Mộ Dương mặc kệ cô ôm lấy chân của mình: "Cục cưng à, chú nhỏ nhắc nhở cô một câu, không cần véo ta, nhân tiện giấu vũ khí của cô cho kỹ, ông đây mà đau sẽ thúc đầu gối theo phản xạ, đến lúc đó nếu lỡ may đạp chết cô, chú nhỏ sẽ thương tiếc lắm."
Ngón tay Đại Ninh cứng đờ, cô ngây thơ cười một tiếng, bóp chân cho anh ta.
Thiếu nữ ân cần chân chó nói: "Người ta chỉ muốn xoa bóp cho anh thôi mà. Chú nhỏ lặn lội đường xa tới đây, thật là vất vả nha."
Thời Mộ Dương cong môi: "Đúng là bảo bối ngoan của chú."
Anh ta vươn tay, Đại Ninh tức giận bỏ cây kim đã lén giấu đi vào lòng bàn tay anh ta. Cái kim này được rút ra từ đồ trang sức trên người cô.
Thời Mộ Dương đánh giá nó một lát, đè cây kim này lên mặt cô.
Đầu kim sắc bén đâm lên mặt Đại Ninh tạo thành một vết thương nhỏ.
Trong lòng Đại Ninh đã mắng chết anh ta, nhưng trên mặt vẫn cực kỳ vô tội, đôi mắt to ướt át hơi run: "Chú nhỏ, anh làm người ta bị thương rồi."
Thời Mộ Dương di chuyển cây kim trên mặt cô, đôi môi thấp thoáng ý cười.
"Tay run."
Cô cong môi nở một nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu, hàm răng khẽ nghiến.
"Lấy chồng rồi?" Thời Mộ Dương thu cây kim lại, thình lình mở miệng hỏi.
Đại Ninh cố ý chọc giận anh ta, cười càng ngọt ngào hơn: "Đúng vậy nha. Đứa bé của tôi và ông xã nhà tôi cũng được một tuổi rồi, lần sau sẽ cho con bé gặp chú nhỏ, để nó gọi một tiếng ông chú."
Thời Mộ Dương cười như không cười: "Thế thì không cần. Chỉ là không biết người đàn ông của cô yêu gương mặt này hay là yêu lòng dạ đen tối của cô?"
"Đương nhiên là anh ấy không nông cạn như người nào đó trước kia rồi. Anh ấy rất thích tính cách của tôi."
"Thật sao?" Anh ta như có điều suy nghĩ.
"Ninh bảo bối này." Thời Mộ Dương nhìn vào mắt cô, thở dài nói: "Cô cũng biết chú nhỏ nông cạn, thích vẻ ngoài xinh đẹp. Đáng tiếc, dung mạo người phụ nữ ta thích có tỳ vết, ở trên đảo không có chỗ nào có thể điều trị khuôn mặt cho cô ấy. Hay là cô giúp chú nhỏ một chuyện, đổi da mặt với cô ấy đi."
Giọng nói của anh ta giống như điệu aria (1) hoa lệ, lại tràn đầy ác ý.
(1) Trong âm nhạc, aria là một phần độc lập cho một giọng hát, có hoặc không có nhạc cụ đệm hoặc hòa tấu, và thường là một phần của một tác phẩm lớn hơn.
"Dù sao con của cô cũng một tuổi rồi, nửa kia của cô cũng không để ý đến dung mạo của cô. Cho dù không có gương mặt này, anh ta chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục yêu cô. À không, nghe xem tôi đang nói cái gì này, tiến vào cái chỗ quỷ quái này, đời này cô có thể nhìn thấy mặt trời bên ngoài hay không còn chưa chắc đâu."
Đại Ninh trừng to mắt, suýt chút nữa nảy lên khỏi mặt đất.
Tên chó chết kia!
Cô vội vàng buông chân anh ta ra, phồng má trợn mắt: "Tôi cũng nông cạn, tôi cũng yêu gương mặt này của tôi."
Đại Ninh lui vào một góc hẻo lánh, cũng không tiếp tục đi chọc con rắn độc này nữa.
Tốn hơn nửa ngày, một miếng ăn cũng không kiếm được, ngược lại còn tức giận đến nghiến răng ken két.
Thế là hai người ai cũng nằm im bất động, ai cũng không muốn đội nắng chang chang đi tìm thức ăn, biểu diễn một màn "so xem mạng của tôi và đối phương người nào dài hơn" .
Đại Ninh nói với Thanh Đoàn: "Chờ đến khi anh ta sắp chết đói, tôi sẽ đi chém chết anh ta."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất