Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 Thật ra Triệu Dữ cũng không nói gì, ông chủ chỉ nhìn anh một hồi rồi lắc đầu nói hai chữ "đáng thương" .  

 

Anh lấy được hai mươi phút sử dụng.  

 

"Không phải có lời muốn nói sao? Nhìn tôi như vậy làm gì?" Đại Ninh vô cùng khó hiểu, nhẹ nhàng đá anh: "Năm trăm triệu đó, có phải anh muốn nói đừng đính hôn với Ngôn Cảnh không? Không thể nào đâu. Đương nhiên, anh cũng có thể thử ngăn cản xem. Trước kia không phải anh muốn giết anh ta sao, thử thêm vài lần nữa biết đâu lại thành công."   

 

Ngón tay non mịn của cô mơn trớn chiếc xích đu, khuôn mặt tuyệt diễm cười đến dịu dàng.  

 

"Anh ta mà chết thì tôi sẽ gả cho anh, có được không?"  

 

Triệu Dữ cúi đầu cười ra tiếng. Tiếng cười của anh càng lúc càng lớn, không biết đang cười ai.  

 

Hồi lâu sau, anh ngừng cười, thản nhiên nhìn cô, chạm nhẹ lên gương mặt cô.  

 

"Kỷ Đại Ninh, tôi từ bỏ em."  

 

Đại Ninh sửng sốt.  

 

Cái, cái gì?  

 

"Trò chơi này, tôi không chơi với em nữa. Tôi đi rồi, đời này em cứ chơi thỏa thích, vui vẻ chút." Ngón tay của anh dịu dàng lướt qua khuôn mặt của cô. Anh nói từ bỏ cô, nhưng ánh mắt lại mang theo ánh sáng nhu hòa rất nhạt: "Em thật đúng là..."  

 

Câu này không nói hết câu.   

 

Đại Ninh chớp mắt nhìn anh.  

 

Sau khi gặp lại nhau, Triệu Dữ gần như điên cuồng, không còn thấy bóng dáng bình tĩnh ôn hòa, đa mưu túc trí của năm đó nữa.  

 

Nhưng giờ phút này, người đàn ông ở trước mắt cô lại dần dần chồng khớp với Triệu Dữ của ba năm trước. Lưng anh thẳng tắp, toàn thân giống như gốc cây bạch dương thà gãy chứ không chịu cong.  

 

Dù cho rễ cây dần mục nát và chết đi, cũng vẫn cứng cỏi đứng thẳng người không thay đổi.  

 

Đại Ninh không hiểu được cảm xúc trong mắt Triệu Dữ là gì, nửa ngày sau mới kéo góc áo anh, vô tội cười với anh.  

 

"Tôi có chút hối hận rồi. Hay là tôi huỷ hôn, chia tay với Ngôn Cảnh rồi ở bên anh, được không?"  

 

Anh cụp mắt cười cười, sờ mái tóc xoăn mềm mại của cô.  

 

Không nói được, cũng không nói không được. Nhưng ý cự tuyệt rất rõ ràng.  

 

Đại Ninh có hơi tức giận. Từ trước đến nay cô ghét nhất là những thứ không thể khống chế. Cho dù đoạn thời gian trước Triệu Dữ nổi điên muốn cầm tù cô, cô vẫn có thể nghĩ ra biện pháp trả đũa, đâm thẳng vào tim anh, còn có thể an toàn thoát thân.  

 

Anh sợ cô nhắm mắt lại sẽ không tỉnh dậy nữa, cô hết lần này tới lần khác muốn anh cảm nhận lại lần nữa, ép anh phải thả mình đi.  

 

Thế nhưng bây giờ, cô không thể nào đoán được Triệu Dữ muốn làm gì, cho nên cố ý thăm dò anh, nhưng Triệu Dữ không bị mắc lừa.  

 

Một con bướm đậu lên đầu vai cô, cuộc nói chuyện này tan rã trong không vui.  

 

Trước khi Đại Ninh rời đi, Triệu Dữ nói: "Chờ chút."  

 

Ánh mắt cô sáng rực lên, nhẹ nhàng hừ một tiếng, hối hận chưa nào!  

 

Triệu Dữ ngồi xổm xuống, buộc lại dây giày bị lỏng cho cô. Anh rũ mắt, tự nhiên như phủi nhẹ một hạt bụi.  

 

Không hèn mọn cũng không lấy lòng, bình tĩnh đến quá mức.  

 

Sau khi đứng dậy, Triệu Dữ lấy ra một tờ chi phiếu trong túi áo vest. Anh ký tên xong, đặt vào lòng bàn tay Đại Ninh.  

 

"Muốn bao nhiêu thì tự điền vào. Miễn em vui là được. Chuyện tôi đã đồng ý thì cũng không đến mức phải lừa em."   

 

Cô cầm chi phiếu, vểnh môi nhìn anh.  

 

Không hiểu, nghi hoặc, lúc này thật giống như một đứa trẻ ngây thơ.  

 

Triệu Dữ nói: "Về nhà đi."  

 

Sau khi về đến nhà, Đại Ninh vẫn mù mờ như cũ.  

 

"Triệu Dữ muốn làm gì vậy?"  

 

Thanh Đoàn cũng không hiểu. Nó khổ quá mà: "Bị, bị cô chơi hỏng mất rồi?"  

 

"Anh ta không thích tôi nữa?"  

 

Không, Thanh Đoàn nghĩ, là anh hoàn toàn không có cách nào giữ chặt cô.  

eyJpdiI6ImtTZDhxN0dXbnQra0xSZ3JIeldcL2VBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRPXC9OVHlzOUJTMEs5NWlXdUdIandFbFdTM29ocUZhazRjblRkeloxWlwvbEpTUmM2V25lYlh5dkc4UFZtRFVPYSIsIm1hYyI6ImYxYzk4YzZkZGVlYmViZGY3YjgwYTk2MDFmM2Y5OWE0YjNjOGY5YjhkNDE0MDg2MjlkMjA5YzQwYWZkMWY3YWMifQ==
eyJpdiI6IllEUVwvRXlxazFSUWJkTG5LaHFsTDlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJyYWJMV2N2Y2VteWtUNmxmMlB1Q24rcmlmdDZtVVJieFwvd05NbHY1ODZ2QVhHZzlsSDNoeXNXSVwvRVwvSWVZNkNlOUg1c1BucW5tdVRJNVYrZmJHTGlGSWpQSU5EUERDaXZycWlrZHZUd0U1eHNmREN6UllSY2wyb3VUSTFXRVhvaFRtaUNJYWhaUytkc2ZhZlZ6RFwvMWpVajIxMGRcL2VLTEpRUVJqTVRSUVVOY0Z4S0pvcXo5bnFsUW40Nm1kOWdaTnBnTDhxUVo0RHk1bnFuWGxRYmhFcURPeTBYU3BHaXp1dEZNR3ZqZ2h6RkpaMGlqc3gwd0NSc2paNUxkckJqVFlHS0h3K1J4VWRIYTgxU3d0REdpVG9jWWNzN0FFeG81U3ZIREJsRzBtRkZ2blwvSFFHZktXSGZWcjFLdDlFbTNIc2tPbmMxTVdjQyt5XC9oZG01RTFTT0xReHJHbkNCckV1eXA4S3R0a3VOalwvXC82aUgyaUJKbFZVZFVxZGI1cEZ3MCIsIm1hYyI6IjRhOTRjOGM3NjE2YWFhZWE5N2ZlNjYzNGQ0NjlhN2QwN2M2MDg4MTQ4NDQyZWNmM2RiYWY1NmM0N2U2MzY1YmYifQ==

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng Trang Chu mơ bướm, là món quà hay là tai họa. —— Trương Cửu Nam « Kết Thúc »

Ads
';
Advertisement