Triệu Dữ đột nhiên chụp lấy tay cô, đầu kim đâm trúng tay Triệu Dữ. Bác sĩ kinh ngạc liếc nhìn anh một cái, Triệu Dữ nhắm mắt lại: "Đừng chạm vào cô ấy."
Bác sĩ thu dọn rời đi.
Ai cũng nói cậu Triệu âm tình bất định, hôm nay ông ta xem như hiểu rõ.
Triệu Dữ nắm chặt cánh tay non mịn kia.
Trăng lên, khắp phòng tràn ngập ánh trăng.
Triệu Dữ nhìn cô suốt cả đêm.
Đêm hè, ngoài cửa sổ gió rất nhẹ. Trong đêm tối quang đãng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ve kêu râm ran.
Trời đã sắp sáng, Đại Ninh vẫn nhắm mắt như cũ.
Triệu Dữ mắt đầy tơ máu, bế ngang người cô lên, bước ra xe. Anh thắt dây an toàn cho cô, lái xe về phía sông lớn.
"Tỉnh lại: " Giọng anh vững vàng: "Em tỉnh lại, tôi đưa em về nhà, nếu em còn ngủ tiếp, tôi sẽ lái xe xuống sông."
Tia nắng đầu tiên bắt đầu chiếu vào, Đại Ninh suy yếu mở mắt ra.
Cô xoa xoa đôi mắt: "Tôi đói."
Trên xe có đồ ăn, đều là mấy món cô thích. Cô chọn lựa, cắn vài miếng rồi quay đầu nhìn Triệu Dữ.
"Để tôi về nhà thật sao?"
Triệu Dữ lái xe xuống cầu vòm, chạy thẳng về phía nhà họ Kỷ, cả đường đều yên lặng không nói gì. Ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt mềm mại của cô, trong lòng cô có chút đắc ý. Còn không phải phải thả cô về sao, chờ về nhà rồi, cô sẽ nghĩ cách giết chết Triệu Dữ.
Thanh Đoàn bắt đầu chậm rãi chuyển vận may sang cho cô, cảm giác buồn ngủ dần dần tan biến.
Con ngươi Đại Ninh đảo một vòng, rơi xuống ngón tay thon dài của anh, lại bắt đầu tò mò.
"Này Triệu Dữ, vợ anh đẹp không?"
Triệu Dữ đang chờ đèn xanh.
"Cũng được."
"Cô ấy đẹp hơn hay tôi đẹp hơn?"
"Cô ấy."
Đại Ninh trợn tròn mắt, không phục nói: "Tôi không tin, anh có ảnh chụp không? Cho tôi xem thử."
"Không có."
Thái độ không hợp tác của Triệu Dữ làm Đại Ninh cực kỳ bất mãn, cô tựa lưng vào ghế dựa: "Lái nhanh một chút, anh Cảnh nhà tôi chắc chắn cực kỳ lo lắng cho tôi, ta muốn về an ủi anh ấy, ôm anh ấy, còn phải... A!"
Triệu Dữ thẳng chân đạp cần ga hết mức.
"Anh điên rồi sao!"
Đại Ninh nắm chắc dây an toàn: "Tôi nói đùa, nói đùa thôi được không hả!"
Tốc độ xe dần dần chậm lại.
Đại Ninh hừ một tiếng, bây giờ đã có kinh nghiệm, cuối cùng cũng biết trước khi hoàn toàn thoát khỏi đây, tốt nhất đừng chọc tức anh.
Đến nhà họ Kỷ, Đại Ninh xuống xe.
Cô càng nghĩ càng không cam tâm. Đời này cô chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy. Cô đi được vài bước liền quay đầu lại, vừa định chế nhạo trào phúng anh vài câu.
Đối diện với đôi mắt đầy tơ máu và ngón tay sưng đỏ đáng sợ đang khoác trên tay lái của anh.
Đại Ninh chớp mắt mấy cái, vô thức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, chê bai: "Anh như thế này xấu quá, nhìn buồn nôn chết đi được."
Triệu Dữ nhắm mắt lại: "Cút."
Đại Ninh phấn khởi cút.
Chờ chết đi, đồ khốn chết tiệt. Dám thả cô về thì phải chuẩn bị tinh thần bị cô giết chết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất