Triệu Dữ lạnh lùng nhìn cô, từ đầu tới cuối đều không có ý định ngăn cản. Thậm chí sau khi nhìn cô gửi tin đi cũng không có ý định thu hồi tin nhắn.
Triệu Dữ thu di động lại, tắt máy.
Anh quăng Đại Ninh lên giường, bóp chặt cổ cô.
Ánh mắt anh rơi trên cổ Đại Ninh, nơi đó có mấy dấu đỏ mờ ám, cũng không phải tự mình làm ra. Hiển nhiên cô đang chơi rất vui vẻ.
"Tôi chỉ hỏi em một vấn đề." Triệu Dữ nhìn thẳng vào mắt cô: "Em có từng thích tôi không?"
Đại Ninh đột nhiên nở nụ cười, vừa ngây thơ lại đáng yêu.
"Không thích, từ đầu tới cuối đều là lừa anh." Cô không thèm để ý chút nào đến bàn đang đặt trên cổ mình. Triệu Dữ chưa hề dùng sức, Đại Ninh cũng không cảm nhận được tí đau đớn nào.
Cô vươn ngón tay chọt chọt vào lồng ngực anh.
"Khó chịu không? Đau lòng không? Chỗ này có thấy đau không? Đau thì anh nói ra để người ta vui vẻ chút." Ánh mắt cô long lanh như nước, mang theo ác ý không hề che giấu.
Đại Ninh trông mong người đàn ông trước mắt này phát điên, nổi giận.
Nhưng đáng tiếc, từ đầu đến cuối Triệu Dữ vẫn không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng đánh giá cô, cứ như cả đời chưa được gặp cô.
"Ba năm trước em mà nói những lời này, tôi sẽ giận đến mức hận không thể bóp chết em." Triệu Dữ cúi người hôn ánh mắt của cô.
Đại Ninh không thể không nhắm mắt lại.
"Nhưng hiện tại, mấy lời này đều vô dụng."
Giọng điệu người đàn ông cực kỳ lạnh lùng, nhưng động tác lại hoàn toàn ngược lại, vô cùng dịu dàng hôn cô.
Từ khuôn mặt trắng mịn, đến đôi môi mềm mại.
Anh vừa thong dong hôn cô, vừa lạnh lùng nói: "Tôi biết em là thứ gì."
Câu nói này đã chọc Đại Ninh nổi giận! Cái gì mà thứ gì chứ!
Anh mới là cái thứ gì.
Cô ngậm chặt miệng, bắt đầu giãy dụa đá anh. Mau cút đi, không cho chạm vào tôi.
Bàn tay Triệu Dữ đột nhiên luồn vào trong váy cô.
Đại Ninh lập tức cứng đờ. Chờ sau khi chớp mắt mấy cái lấy lại tinh thần, cô hét lên.
"Nếu như anh cưỡng ép tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi sẽ giết chết bố mẹ anh, rồi giết chết em trai em gái anh, sau đó chém đứt hai chân hai tay anh, cho anh đi ăn xin dưới chân cầu vượt... Đừng... Ưm ưm..."
Vẫn ác độc như trước đây.
Triệu Dữ đột nhiên bật cười rút tay khỏi váy cô, lau sạch sẽ nước mắt cho cô.
Đại Ninh trợn to mắt, phồng má trừng anh.
"Không cho anh dùng cái tay này chạm vào tôi!"
Sờ qua... Chỗ đó của cô rồi lại sờ lên mặt cô, cô muốn giết Triệu Dữ!
Triệu Dữ vỗ vỗ mặt cô: "Yên lặng đi, nếu không tôi sẽ vói vào miệng em."
Đại Ninh ngây ra như phỗng.
Nếu đổi lại ba năm trước, Triệu Dữ sẽ không bao giờ nói những lời như vậy, nhưng hiện tại anh lại có thể dùng vẻ mặt lạnh lùng nói những chuyện đồi bại nhất, dùng vẻ mặt cấm dục nói những lời phóng đãng nhất.
Nước mắt đang kìm nén của Đại Ninh cũng không còn tâm tình chảy tiếp nữa.
"Anh ta bị điên rồi sao?" Đại Ninh hỏi Thanh Đoàn.
Thanh Đoàn không biết gì hết. Nó đang chìm đắm trong giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, hoài nghi cuộc đời.
Vì sao chuyện xấu đều do cô làm mà lại bắt nó ra chịu tội chứ! Phải để người có bản lĩnh làm chuyện xấu xem mấy thứ này để làm sạch tư tưởng mới đúng!
Đại Ninh trông thấy một món đồ sáng long lanh.
Cô nhanh tay túm lấy bàn tay của Triệu Dữ, đắc ý nói: "Tốt lắm, anh đã kết hôn rồi mà còn ức hiếp tôi như thế. Tôi phải mách với vợ anh, để cô ấy đánh chết anh."
Triệu Dữ đột nhiên bật cười.
Đại Ninh không hiểu ra sao, nhấc chân đá anh: "Đã kết hôn rồi còn ngoại tình sẽ không được chết tử tế, sinh con không có..."
Triệu Dữ che miệng Đại Ninh, dùng chăn bọc lấy cô.
Sau đó anh nằm xuống bên cạnh, thản nhiên hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất