Trời gào đất khóc, cả một khu vực rộng lớn gần như bại liệt dưới trận ác chiến giữa hai tồn tại đệ nhất thế gian. Sáu gã cường bảng còn lại kinh hãi bỏ chạy tán loạn, giờ đây bọn họ chỉ như ruồi muỗi trước uy năng phát ra tại vùng chiến trường, không kẻ nào xuẩn dám ở lại chờ chết cả.
Đỉnh chiến kéo dài tận một canh giờ, cho tới khi một nữ tử trẻ tuổi thành công tế thân tứ cảnh tại một địa phương vắng vẻ, thì hai tồn tại đỉnh cao mới thu tay lại. Sau khi qua sát trận chiến giữa sư phụ kí danh của mình và đệ nhị cường bảng, Mai Ngưng đã dựa vào cảm ngộ mà bắt đầu cường luyện võ thể, kết quả đúng như nàng mong muốn.
Hai thân ảnh đứng trên một đám mây tại thiên không, đưa mắt quan sát tới địa phương có nha đầu đang vui mừng, bất giác họ cũng mỉm cười. Sau đó A Diệt quay đầu lại nhìn lão già rồi nói: “Dược lão quả không hổ danh là đệ nhất thiên hạ, võ cảnh đã đạt tới thượng thừa.”
Lão già phất phất tay đáp: “Các hạ quá khen rồi, lão phu đâu thể sánh bằng anh hùng xuất thiếu niên như các hạ được cơ chứ, mới tế thân cửu cảnh liền đã có chiến lực đỉnh phong ở đẳng cấp đó. Hôm nay được chiến với các hạ một trận ra trò như vừa rồi, khiến lão phu rất sảng khoái đấy.”
Nghe vậy họ Diệt cũng chỉ biết mỉm cười, tâm thần buông lỏng, không còn áp chế lực bài xích của thế giới này đối với bản thân nữa. Lập tức toàn thân hắn phát quang, một cột sáng từ thương khung chiếu thẳng xuống bao bọc thân thể hắn, muốn đưa hắn rời đi.
“Tại hạ đã thực hiện đúng lời hứa, bồi luyện Mai nhi trở thành võ giả tứ cảnh. Hiện giờ tại hạ đã đạt đủ điều kiện để rời khỏi nơi đây, nên phiền Dược lão thay tại hạ nói lời từ biệt với nha đầu đó nhé.” A Diệt nói ra những lời nói cuối cùng tại thế giới này, thân ảnh hắn bấy giờ đã mờ nhạt tại bên trong cột sáng.
eyJpdiI6InZSQ3IwNmZ2c2ltWEVZTStodFpSSWc9PSIsInZhbHVlIjoiSEtOc2Z5XC85WnQ1eExsbTU0VXlcLzdYOUFqT2E5bVV4VjA1WFIwQjV6d1lJMmxJZ0hla3hSeFVsajl4ZEh4RlwvTm1PK0JuMXRZRTJyNUhjWEhZWHJWelFmVm14ZE1yb0VsdzlIQmpIQVNlWkRSSFJYanV5WEVPKzFQd3BkVXRsemNBTGpmT3I3VmliTUFCTFN3S1U0aTFtajZ2RzlEaEpsQ0hxRnJWeWhBd3lrOUpRRm5cL0VlSXFZU3h0SHhtQXZaN2x0b0pcL3llcFwvUzZOZUhSaHBLXC93ODQ0WEpEdDNDblwvTlMzeDF3djlpd0FMZXB0MlVoOEtcL3kxMWVvOWcyR1RzbFNJWUJTZFY3a2h2Z3VxNXNTRXhsV1RFVVBESDd4NHVNQ3dMSmw4ZWhBUWZjd29Rb1pndld1bE5xOWg4Szhhd2RHaUpxSnRiWnRCV2w5MVdJTnB0a2NDQ0orUzNFMmpWc0dabXZ0Z0RCR2RheHB4akhQSFU3SjZnWjNcL05hSFhTM1JoY3lzT3pIaFFoTEFvZUJpNVRFQ0dhc1FKVVJGSDk3WXdjd1VSQ0N1Vm0xV1VnWkpLUGNieDFESU40RU0yR2NNaXVxbkQ2b1NUdmNtbVVQRjcxSE5BenJCaTdhbmpFSDN6YUFpZ3VqXC9vcmYyaFZwS0VUU1wveVpoZWtuSWVPbThhUldVb2N2eENmaHZXZ1wvREFCOFwvN3l3WmdKdVlPT3pxajJxYTN1VE9sY1A0OUFuTmptK3ZHXC9VYmthazFRUXUwQStqWkdvZkgyMmo2S3NFRERNMm12WlVJVlZwNWNKQXI5dUhrV1hQXC92eGgxVTNCazl6YTE4VnZIWkY5RjVRZnhsc0tBTXNxekt2MHJ2S1wvekZOcjQ5RnFUcHdabjdVWUM3YnkwSmk4NEVHcHZmYmMrekdqYVdcLzZVVFJwN0FnWmg0dlRCRlhSN3p5QlRCaSsxOHNZa3UyYmxRanRzNUYrTmZ1alhaRFkxa0w3VVp4SUVsaUJYWFwvZHBoMzJ0KzlJS1FXQU5cLzVKVnhBc3Q3NnJDYmNRTXhJZG1Wb1pNaUhWb0U3bTFtelkzVzJESmhhSm9PR2o0eXBEWjlrVDBpaFdMT0loNzZKWTFRa05qZWR3Y2VoWUdNXC9MRmRRS3phSlN0b0UwVmtcL3ZCZ3FhMlZOM2NxN3laK29Yem5RTWRSdWxrazVCc1ljQW1OYzl0T1grcEc0dWJFbkU3ZXBZR3NXZ1k3S05xcFBjK2dPKzY5MFd4SFFvTUN5YWtoRHRPbUJNR2VzMEFBSjRENDJKYW5pYUp4T1FmbnE3MUJVSnI3RTY5ZHZcL0JcL0dRXC9McmtISFBiTnFzN3JPc2dUQ0hDWkhENDJVSkY4cFhZXC9tOXBaVytwSmFrcTAxVEwwTVdyOFl4aDhoa0cyaktnM2xvSzcraVR3dHpraXR2amZteTFvYXc5Wm8rNmxtVUVtOEpkVzREWTBnYkFoR2oyNHFESXFQdytwRDFBaU5mNDFINkVDa0Jtd1BIakJvUTFqaGtRU1lBeUhobTRQeDdhTXQ5UTVsRHB0b1VCQ2plQkFoeVZscFdxdFwvbkgwU3I2eUVETWd4TW5xeFdvMis0QklEb3FqMEltYnFITmJCRWsyV0hZYkpxbEtcL0w4cHhvKzNLRjZpRGl6ZHFUYng4ZURBVThLUmxsblwvbGxcL29NaW9VRmtEeUUrXC9HQ1NtSUZWWXplaXoyTXVZTU9YZWRDbGxWM3FvWEs3akZMaG1FemlCaHhkY1hCaDZObHpjYzB3QkpFODZteVNKbjBGMjFvcmlZU1Z3QjJkWDJ4ZEExZnRXNXc3aVUzckVwZUU0QUlySkJtQnd3NXRwR1lYTHhCTkExRVZMVTJhcVdHYlwvbG9OWURtWmZmVkhwSXVYQ3lNekFab3ZrSXpRS0hrZW5SVkVpTkZKa0dXakdFZmhxbW5iZ3ZCZlVhYlhmbnNodUh6Mlk4MktIU3QzOTFRSDJZTzRoU3lXZ3RqbTNvT2YweUJjb0FsTGtTeUF3d3V1WndWUnFBZ2ZObjRpaUVrVk9wTURlM1phU3R5SllpSzk3bG5OSnM4bE4wNFp1QmRXSFBWTGhya1ZGakxSeXFFZHFOd0RSYlJ0Q0Q3WHJTbitGNUhDc01nTUlLRTA0T2RnMjFaNDYwR2VoTW1xUHFqeHE1UkV1SjR6SEFyNHNJSXVVTEVTYTFtMWdPWW9DMjNzZ2NnYjhzUWFMamoxaWpZRnBUbVRvU01PQVRValdvZkRNTmxlXC9uRXpsWGVQc3padXpGUXBENDBBT1BjZDJUY2lPS1JGeFhwVkRBNGZkcGxTMVYrcUV1QnhDNGdHYmZzVnhYcGhwSGNOTVZJcGlvQkZkVWVVb0g0M3M2WUdtZ253ak9rdElMdTVzanUxRXpOZFhPTGNYXC9ETE1ITk1tTmhWNUtRRTdmSUlhM1FKc1NucUFCbVRIUjlZMVYwXC9zXC90RUI1WWZzaEZOOHNobWVudVJwZ1lnPT0iLCJtYWMiOiIyMDRkNDA0YWViZmZhYjE4OWZmZGJmMDBiYzJkYjY1M2EzYThkYmU1ZjAzNmNmZDlhNjljMjM1NjZkN2YwZTI0In0=
eyJpdiI6IjBBRUtxVnhBQllObzVrR1wvVjBCaENRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZVQmhMaFNvWWh5V2J1bWYxXC9BVDNubXdLdm1yQmRuTzNSOXFEMzl3WDEySDF1Rm53U1FcL04yOXhnTnkwdkpZd2c0RWZUTVdxQkdwN0VjVE1vVkVOcVV1SXk3TFh5VkU5TDNURHRJRjFkZGc9IiwibWFjIjoiNzRmYTcwZWRiMGY2ODgwODEzMWMxNzhlYmQ1M2VjYzM5YjA5NWU5MTg3ZDg5YWZhZTMwYzRhZTczZmIzNDY1ZiJ9
“Dược nguyên hữu nhanh thật đấy, đi trước chúng ta một bước rồi.” Ngân Liên sau khi chứng kiến bóng người trong cột sáng tiêu biến, liền cảm thán một câu. Kim Hoa trở lại ngồi xếp bằng, rồi lên tiếng: “Chúng ta cũng phải nhanh chóng bước lên tầng 9 thôi, sau đó cùng nhau đập lão già họ Dược một trận, vì cái tội lúc trước dám thị uy trước mặt chúng ta.”
....................
“Dậy đi, sao ngươi ngủ lâu vậy? Diệt, Chúng, Sinh... Dậy!”
Đôi đồng tử kim sắc bỗng mở bừng ra, A Diệt ngồi bật dậy, sau đó liền đảo mắt khắp nơi xung quanh, chỉ thấy hắn đang ở trong một vùng không gian âm u, xung quanh chẳng có bất cứ thứ gì. Thanh âm Ma Quân tiếp tục vang lên: “Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh, bộ ngươi mắc ngủ lắm à?”
“Ta nằm đây bao lâu rồi?” A Diệt hoang mang hỏi.
“Xấp xỉ sáu năm!” Ma Quân thản nhiên đáp.
“Cái gì?” Họ Diệt khó tin thốt lên, đồng thời thân ảnh bật dậy, nhưng hắn lại cảm thấy thân thể mình có biến đổi lớn, liền vội vàng ngưng thần kiểm tra. Qua thoáng chốc hắn kinh hãi xen lẫn vui mừng nói: “Cường độ nhục thân của ta sao lại mạnh tới đáng sợ như vậy? Phải gấp mười lần trước khi tiến vào Rèn Thể Thành!”
Ma Quân giải thích: “Ngươi chẳng lẽ không cảm nhận được chút gì sao? Trong suốt sáu năm qua thân thể ngươi luôn nằm trong một cối xay khổng lồ, bị nó nghiền nát thành bãi huyết nhục cả vạn lần! Cứ mỗi lần nghiền nhuyễn ngươi, thì lại có một cỗ sức mạnh biến ngươi trở về trạng thái ban đầu, sau đó lại tiếp tục bị nghiền nát ra như bã.”
Nghe thôi A Diệt đã cảm thấy dựng hết tóc gáy, sau đó lại không khỏi hoài nghi mà lẩm bẩm: “Chẳng lẽ những gì tiềm thức của ta trải qua suốt sáu năm vừa rồi, chỉ là huyễn cảnh? Dược lão, Mai Ngưng, họ Chương, Bạch Dã... tất cả đều không thực sự tồn tại?”
“Có lẽ khi thể xác của ngươi bị nghiền nát rèn luyện ở đây, thì thần thức ngươi đã đi vào một phương huyễn cảnh nào đó. Nhưng giờ ngươi có thể trở lại, thì chắc là ngươi đã vượt qua được thử thách tại nơi đó rồi nhỉ?”
Nghe Ma Quân hỏi, A Diệt bất giác gật đầu, tâm vẫn đang hoang mang không biết cái thế giới hắn lăn lộn trong sáu năm, có thực sự tồn tại. Mắt hắn đảo khắp nơi xung quanh, rồi hỏi: “Cái cối xay khổng lồ mà ngươi nói đâu?”
Ma Quân đáp: “Thứ đó biến mất được hơn một canh giờ rồi, thế nên ta mới dốc sức gọi ngươi thức dậy như thế.”
A Diệt tìm kiếm tại không gian này một hồi, mới phát hiện lối ra, một thông đạo phát ra quang mang bạch sắc. Thân ảnh người thanh niên mang theo hiềm nghi trong đầu, tiến tới gần lối thông đạo, ngay tức thì biến mất khỏi vùng không gian mịt mù này.
Lóa mắt một hồi, khi lấy lại được tầm nhìn, A Diệt đã thấy bản thân đang đứng tại phía trước cổng Rèn Thể Thành. Khung cảnh xung quanh vẫn như lúc khi hắn mới tới, chỉ toàn cát và cát, không còn thứ gì khác.
Hắn không cam tâm liền bay lên cao, nhìn xuống tòa thành cổ xưa hoang tàn này, sắc mặt càng thêm nghi hoặc: “Nhìn từ bên ngoài thì tòa thành chỉ rộng chừng một dặm, vậy mà tại sao vào bên trong lại có cả một thế giới rộng lớn mấy ngàn vạn dặm cơ chứ?”
Đột nhiên hắc vân hội tụ lại tại phía trên đỉnh đầu hắn, lôi xà loạn vũ, chớp nổi ầm ầm, thương khung chuyển sắc. A Diệt nhíu mày nhìn đám mây tản mát ra khí thế nguy hiểm trên cao, khó hiểu nói: “Sao tự nhiên lại có thiên tượng này vậy?”
Thanh âm cả kinh của Ma Quân thốt lên: “Đây dường như là lôi kiếp của luyện thể giả khi đạt tới cực hạn nhất thể! Ngươi... luyện Thanh Đồng đến tầng mấy rồi?”
A Diệt như đã hiểu ra phần nào, sau khi kiểm tra lại pháp ngôn luyện thể trong đầu, liền đáp: “Ta đã đại thành tầng cuối cùng trong Thanh Đồng luyện thể rồi. Vậy có nghĩa ... lôi kiếp này kéo tới đây là vì ta!”
“Mau tìm một địa phương an toàn để bày trận đón lôi kiếp đi, loại trừng phạt từ trời cao này không phải tùy tiện có thể vượt qua đâu!” Ma Quân vột quát. Nghe vậy A Diệt không nói gì thêm, thân ảnh hóa thành luồng độn quang phá không rời đi.
Tại vùng bình nguyên tiếp giáp với sa mạc, có một con chó vàng đang nằm ngủ trên thảm cỏ mềm, chợt nó đứng phắt dậy, ánh mắt dán chặt lên đạo độn quang vừa bay ngang qua. Khóe miệng nó nhếch lên nở ra nụ cười khốn nạn, nghiến răng lẩm bẩm: “Ngươi cuối cùng cũng chịu ló mặt ra, để xem lần này ngươi còn chạy đi đâu được nữa!”
Nửa ngày sau, tại vùng sơn cốc được bao quanh bởi những dãy sơn mạch dài, thân ảnh thanh niên tuấn mỹ xuất hiện tại ngay vị trí trung tâm, tức tốc vung tay tế ra vô vàn trận kỳ, bắt đầu bày trận.
Đột nhiên tại sơn động cách đó không xa nhảy ra một đầu thất giai ma thú, đầu cự thú dạng báo này chính là chủ nhân của sơn cốc nơi đây, nó gầm gừ rồi hùng hổ lao tới phía kẻ xâm nhập.
Họ Diệt đang bận bày bố pháp trận, liếc mắt trông thấy một đạo hỏa quang đang hung hăng phi độn về vị trí bản thân, hắn liền tung ra một đấm. Huyết nhục lẫn lộn bắn văng khắp mọi nơi, đầu thất giai ma thú khổng lồ bấy giờ chỉ còn lại một bãi máu nhuộm đỏ cỏ xanh.
Vân vụ đang hội tụ tới phía trên bầu trời sơn cốc, vô vàn đạo lôi quang như ác xà, điên cuồng bò loạn giữa mây đen, trực chờ dã xuống thân ảnh tý hon phía dưới thế gian. Ngay khi A Diệt thôi động uy năng của hơn mười tòa trận pháp, cũng là lúc lôi phạt giáng thế, trăm ngàn đạo thiên lôi liên tiếp đánh xuống thân ảnh giữa cốc khẩu!
“Lôi kiếp là một loại trừng phạt cho kẻ dám luyện thể cực đoan, muốn dùng lực phá pháp. Nhưng cũng là một phen cơ duyên, chỉ cần gắng gượng vượt qua được, thì chả khác gì nhục thân ngươi được thiên lôi cường luyện một lần nữa, gia trì khiến thể phách càng thêm lợi hại.” Ma Quân lên tiếng nói lời cuối cùng, sau đó cắt liên lạc với hắn.
Những tòa pháp trận gắng gượng chống đỡ trước thế công như sóng cuộn biển gầm, sau đó lần lượt băng hoại, khiến kẻ trốn bên trong phải chịu lôi quang công kích. Bầu trời tức giận trừng phạt, lôi giao vần vũ trong những đám hắc vân, bấy giờ gào thét lao thẳng xuống thân ảnh đang nổi lên đầy hoa văn thanh sắc.
Hư ảnh thượng cổ chiến binh xuất hiện, quanh thân A Diệt nổi lên một bộ giáp thanh sắc cứng cáp, vững trãi chống chọi lại lôi giao oanh kích, thiên lôi trừng phạt. Trúc Long quyết bắt đầu tự vận chuyển, một lớp kim mang xuất hiện bao bọc chủ thể lại, đồng thời tế ra hư ảnh trúc long cuộn tròn bảo vệ hắn bên trong.
Cả ngày hôm đó tại vùng sơn cốc này tiếng sấm gầm không ngớt, thiên lôi không ngừng nghỉ dáng xuống đại địa, giao lôi mãng xà chớp loạn khắp chín tầng mây, một cảnh tượng thiên giận hết sức đáng sợ.
Khi mây đen rời đi, bầu trời trong xanh trở lại, thì dưới sơn cốc có một tồn tại như vừa tiến hóa, lớp da tản mát ra loại quang mang nhàn nhạt ánh lôi. Diệt Chúng Sinh vui mừng nhìn ngắm cơ thể mình, tuy mất sức chín trâu mười hai hổ mới có thể vượt qua được đợt lôi kiếp này, nhưng lại thu được lợi ích rất lớn.
Hiện tại dù là Bỉ Ngạn cảnh đại thành đứng trước mặt hắn mà không quản cái miệng cho tốt, thì hắn cũng không ngại tặng cho vài quyền khiến mặt bầm mắt tím đâu. Lực lượng nhục thân của hắn đã đạt tới cực hạn hạ vị, tức là ngang với Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong nếu chỉ xét về cường độ thân thể!
A Diệt vui mừng không thôi, miệng cười không khép vào nổi, nãy giờ vẫn luôn nhìn ngắm tay chân mình, quan sát lớp điện kim lưu chuyển ngay dưới da.
Đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, mũi cố gắng hít thêm vài cái, ánh mắt càng trở nên nghi hoặc. Hắn quay đầu đảo mắt kiểm tra xung quanh, miệng thì thào: “Sao lại có mùi thịt chó nướng ở quanh quẩn nơi đây nhỉ?”